Chương 1309: Kiếm từ trên trời (2)
Hiện giờ tất cả đều bị một đao chém nát, phủ kín mặt đất.
Mà Lạc Phi Linh thì tay cầm đại đao tay cầm, giết cho nàng ta hoa dung thất sắc, cả người đổ mồ hôi, hoàn toàn không còn vẻ ung dung lúc đầu, vừa không để ý, ngay cả kiếm trong tay cũng bị Lạc Phi Linh chặt đứt, sau đó hung hăng cưỡng chế, thân hình Lữ Tâm Dao bất ổn, quỳ một gối xuống đất, ánh mắt trở nên vô cùng hoảng sợ nhìn về phía nam.
Kiếm quang xuyên thủng thiên địa đó cơ hồ đã hoàn toàn phát nát sự tự tin của nàng ta.
- Đã sớm nói các ngươi nhất định sẽ thất bại mà!
Đại đao trong tay Lạc Phi Linh hung hăng đè xuống, mũi đao cách mi tâm Lữ Tâm Dao chỉ còn nửa tấc.
- Ầm!
Nhưng theo mũi đao của nàng ta hạ xuống, ánh mắt Lữ Tâm Dao đang vô cùng hoảng sợ, lại bỗng nhiên giống như ngất đi, hơi biến sắc, trong mắt xuất hiện vẻ mê mang, rồi sau đó bỗng nhiên tỉnh lại, trong chốc lát một thân khí cơ đã thay đổi.
Nàng ta nhìn về phía Lạc Phi Linh, thanh tuyến bỗng nhiên biến thành thô hơn nhiều, giống như một nam nhân.
Cười khẽ, nàng ta dùng thanh âm khàn khàn nói:
- Ngươi xác định chứ?
- Ngươi biết vì sao ta nắm lấy nàng ta không buông không?
Lạc Phi Linh nghe thấy thanh âm này, không hề cảm thấy bất ngờ, chỉ lạnh lùng nhìn Lữ Tâm Dao, thấp giọng nói:
- Bởi vì ta từ lúc ban đầu đã chờ ngươi xuất hiện, ta biết đám yêu ma quỷ quái bị đại kiếp khiến cho sợ tới vỡ mật vô sỉ thế nào, biết các ngươi chỉ thích trốn ở phía sau khống chế tất cả, cho nên ta vẫn chờ ngươi, sẽ không để các ngươi phá hỏng chuyện của Phương Nguyên sư huynh!
Khi nói tới đây, mi tâm nàng ta đột nhiên hồng quang đại thịnh.
Không ngờ có một đoàn lưu hỏa bay ra, lờ mờ hình thành bộ dạng một con Hồng Loan, hung hăng xông tới Lữ Tâm Dao.
Mà vào lúc này, Lữ Tâm Dao cũng biến sắc, gầm lên giận dữ, khí cơ tuôn ra.
Khí cơ của hai người vào lúc này không ngờ đều cường thịnh hơn vô số lần.
...
Chỉ khoảng thời gian một chén trà, tro bụi và khói mù vô tận cuối cùng mới chậm rãi tản đi.
Phương Nguyên từ trong không trung hạ xuống, quỳ một gối dưới đất, thân hình lảo đảo, suýt nữa thì ngã quỵ.
Lúc này, cả người hắn đã trở nên vô cùng yếu ớt, Bất Tử Liễu phía sau đã rất ảm đạm, giống như không còn sinh cơ, trên người áo xanh rách tung toé, sau vết rách, có thể nhìn thấy nhục thân đầy vết rạn, máu tươi không ngừng từ trong những vết rạn này trào ra, thậm chí một số chỗ nào đó lộ ra cả xương cốt, mà trên xương cốt cũng đầy vết rạn.
Đáng sợ nhất là tinh thần của hắn, lúc này cực kỳ ủ rũ, dường như sắp ngất đi, khí cơ vô cùng yếu ớt.
Tâm Ý Kiếm là không có cường đại nhất, nhưng tiêu hao đối với thần thức cũng đáng sợ khó có thể hình dung.
Có điều, tuy phải trả một cái giá lớn như vậy, nhưng Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn về phía một vật trước mắt, lại bỗng nhiên cười cười, trong lòng hơi thả lỏng, ở trước mặt hắn đã không còn thân ảnh của Bất Động Minh Vương kia, chỉ có một cái ấn đồng dài ba thước, nhìn rất phong cách cổ xưa, bên trên phủ kín đạo văn, lúc này lẳng lặng nằm trên mặt đất, đã vỡ ra từ giữa.
Bất Động Minh Vương đó nói không sai, hắn quả nhiên là đồng cổ thành tinh!
Không biết đây là đồ cổ từ năm nào, nhưng sống đến hiện giờ, có được linh tính, hóa thành hình người, cũng là một chuyện kỳ lạ.
- Chính là thứ này đã giết tất cả mọi người chúng ta à?
Bên cạnh một thanh âm khàn khàn vang lên, bùn đất dần dần nứt ra, để lộ một nam tử một thân đầy thương tích, sắc mặt tái nhợt, chính là Tống Long Chúc, hắn bị Bất Động Minh Vương xách về, đã gần như là phế nhân, không thể giúp đỡ được Phương Nguyên trong trận đại chiến này, nhưng dù sao tu vi của hắn cũng không thấp, lại dùng thần thông cuối cùng, giấu mình dưới lòng đất, may mắn sống sót.
- Không sai, chính là thứ này.
Phương Nguyên nhìn Tống Long Chúc, hai người đều rất thê thảm.
Nhìn thảm trạng của nhau, hai người muốn nói gì đó, nhưng chung quy lại bỗng nhiên cười khổ.
Chung quanh Tam Thốn Linh Sơn, một đám di chủng Long tộc đã lui, ba đại yêu cũng bị chém, áp lực bỗng nhiên giảm mạnh, các tu sĩ may mắn sống sót ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai nấy một thân thương tích, không ngờ sinh ra một loại vị đạo sống sót sau tai nạn, giống như nằm mơ, bất kể là ai cũng không ngờ mình lại có thể sống sót, không ngờ thực sự chống đỡ được đến lúc này.
Mặt trời phía đông đã nhô lên, điều này đại biểu cho thời gian một ngày sắp tới.
Nhiệm vụ lúc trước của bọn họ vốn chính là dưới tình huống không thể, chống đỡ quá một ngày này, lúc ban đầu, trong lòng ai cũng không nắm chắc, chỉ có thể chống đỡ được lúc nào hay lúc ấy, nhưng không ngờ là một ngày này vẫn tới như vậy.
Vòng phòng vệ trong cùng của bọn họ, bốn vị Trận Sư Ban Phi Diên, Lý Hồng Kiêu, Mạc Diễn, Thanh Đạo Nhân đang vẻ mặt ngưng trọng tiến hành phong ấn Tam Thốn Linh Sơn.
Bốn người bọn họ hợp tác, do Ban Phi Diên dẫn đầu, dưới sự thôi diễn của hắn, ba người khác đều nhanh chóng đánh tới các loại phương pháp phong ấn lên Tam Thốn Linh Sơn.
Hiện giờ đã giống như một thần tháp chín tầng, trấn áp Tam Thốn Linh Sơn, mà lúc này, thần tháp chín tầng đó đã hoàn thành được tám tầng, chỉ còn lại một tầng cuối cùng, đang không ngừng đánh pháp bảo vào.
Ban Phi Diên lúc này đã hoàn toàn như biến thành một người khác, hắn ngồi ở đó bất động, chỉ nhanh chóng vận chuyển ba trăm sáu mươi mốt thẻ tính, tính toán ra từng kết quả, sau đó thì làm ra bố trí. Ba người khác thì cẩn thận tỉ mỉ chấp hành chỉ lệnh của hắn.