Chương 1322: Đại đạo năm mươi (2)
Phương Nguyên vừa nói vừa bố trí đạo trận cước thứ ba, sau đó chậm rãi đứng dậy, nghiêm túc nhìn Cửu cô:
- Cho nên, nàng ta hiện tại chắc đã không còn ở thế giới này, nàng ta rời khỏi thế giới này, mượn lực lượng của Long Tích, giúp thế gian trấn thủ thứ gì đó, chắc ít nhất cũng thể trấn thủ hai mươi năm, cho nên nàng ta mới có thể làm chậm đại kiếp hai mươi năm, nhưng nếu nàng ta có một phần lực lượng như vậy, vì sao các ngươi không nghĩ cách vào lúc đối kháng đại kiếp cuối cùng thì đón nàng ta về?
- Vậy chỉ có thể chứng tỏ, sau khi nàng ta trấn thủ thứ đó hai mươi năm, sẽ không thể trở lại, nàng ta cũng biết mình không thể trở về, cho nên mới ôm suy nghĩ chắc chắn phải chết mà bước ra một bước này, các ngươi cũng biết nàng ta không thể trở về, cho nên mới coi nàng ta đã chết rồi...
- Như vậy...
Phương Nguyên cau mày, nghiêm túc nhìn Cửu cô:
- Hai mươi năm sau, kết cục của nàng ta là gì?
- Là thực sự hoàn toàn tiêu tán ư?
- Hay là lưu lạc ở ngoài thế giới này, cho đến vĩnh viễn?
...
Nhìn ánh mắt bình tĩnh của Phương Nguyên, nghe hắn nói, sắc mặt Cửu cô dần dần thay đổi.
Nàng ta rõ ràng không ngờ, Phương Nguyên lại có thể dựa vào manh mối và phản ứng của mọi người mà đoán được tới trình độ này.
Nghênh đón ánh mắt của Phương Nguyên, nàng ta không ngờ cảm thấy không biết làm sao, hoàn toàn không phòng bị, cũng không biết nên trả lời thế nào.
Qua hồi lâu, nàng ta mới gật đầu, nói
- Những điều này vốn là không nên nói với ngươi!
Phương Nguyên chỉ cười lạnh lùng, từ chối cho ý kiến.
Cửu cô vẫn tiếp tục nói:
- Nhưng năm đó ta không nên nói nàng ta sắp trải qua kiếp nạn, nhưng ta vẫn để lại một giấc mộng cho ngươi, hiện giờ, ta cũng không nên, nhưng nói ra thì sao? Những suy đoán vừa rồi của ngươi có đạo lý nhất định, mặc dù không trúng, cũng không cách quá xa, trên thực tế, ngay cả những gì ta biết cũng chưa chắc đã nhiều hơn ngươi đoán, nhưng ta có một điểm có thể nói với ngươi, tiểu Linh Nhi hiện tại đương nhiên chưa chết, chết đối với một người mà nói là chuyện rất nhẹ nhàng, mà nàng ta, phải thừa nhận thứ còn đáng sợ hơn là chết!
Tay Phương Nguyên hơi căng ra, một khối ngọc giản bị hắn bóp nát, hắn ném ngọc giản xuống, thản nhiên nói:
- Sau đó thì sao?
Cửu cô lắc đầu, nói:
- Cụ thể thì ta cũng không biết, nhưng ta biết nàng ta không thể về, người bố trí kế hoạch này, đều là đại nhân vật tu vi thông thiên, bọn họ sao lại không đón tiểu Linh Nhi về? Nhưng bao gồm cả lão tổ tông, bọn họ đều từng làm thôi diễn tương ứng, nhưng đều thất bại, cũng chính bởi vậy, tiểu Linh Nhi ra đi, vốn chính là ôm mục đích hy sinh!
- Vậy thì tốt!
Phương Nguyên gật đầu, dường như cũng không gấp:
- Phương pháp đó, ta sớm muộn gì cũng có thể lấy được!
Thậm chí khóe miệng lộ ra một nụ cười:
- Người, ta cũng sẽ đón vè!
Cửu cô nhíu mày, muốn nói lại thôi.
- Ngươi là muốn nói ta si tâm vọng tưởng, hay là sợ ta phải chịu áp lực quá lớn mà nổi điên?
Phương Nguyên cười cười nhìn Cửu cô, sắc mặt vô cùng thoải mái, thản nhiên nói:
- Không cần nghĩ tới những vấn đề vô vị này nữa, trong lòng ta tự có tính toán, lúc trước ngươi không tin ta có thể tham gia Nam Hải tiên hội, nhưng ta vẫn tới, chuyện này cũng vậy, ta thuở nhỏ nhà nghèo, lại dưỡng thành một tính tình không phục người, chuyện người khác không làm được, ta càng muốn làm được, mà sự thật cũng chứng minh ta có thể làm được!
Vừa nói vừa thở dài một tiếng, cười nói:
- Chuyện thế gian, sợ nhất hai chữ 'Nghiêm túc', đại đạo ngũ thập, độn khứ kỳ nhất, đạo chính là thế gian không có tuyệt vọng chân chính!
Không biết vì sao, từ trong sự nghiêm túc của Phương Nguyên, Cửu cô không ngờ nhìn ra một loại điên cuồng.
Nàng ta không nhịn được nói:
- Vậy ngươi hiện tại chuẩn bị làm gì?
- Đương nhiên là vượt qua đại kiếp!
Phương Nguyên nói rất nhẹ nhàng:
- Trước khi Phi Linh sư muội đi ra một bước đó, đã nói với ta rất nhiều, nàng ta kỳ thật chính là muốn ta minh bạch, nàng ta là tự nguyện đi ra một bước đó, bởi vì nàng ta thích thế giới này, không muốn để thế giới này bị hủy, nếu là như vậy, ta đương nhiên phải giúp nàng bảo hộ thế giới này, để tránh khi nàng ta trở về nhìn thấy thế giới đã không còn bộ dạng mà nàng ta quen thuộc, sẽ không vui!
Cửu cô bỗng nhiên trầm mặc, không biết nên nói gì.
Vốn nàng ta luôn đối đãi với Phương Nguyên như một vãn bối, dù sao từ lúc Phương Nguyên tới Nam Hải, nàng ta vẫn chưa tiếp xúc với hắn, vẫn theo bản năng coi hắn là thiếu niên năm đó ở Vân Châu cần dựa vào nàng ta để chỉ điểm tiên lộ, nhưng hiện giờ sau một phen nói chuyện, nàng ta mới đột nhiên sinh ra một loại cảm giác, nam tử trước mắt này bất kể là tu vi, hay là kiến thức đều đã rất mạnh.
Mạnh tới trình độ ít nhất cũng có thể sóng vai với mình, thậm chí là vượt qua mình!
- Ngươi trở về đi, nói với những người đó, ba ngày sau ta sẽ trở về!
Phương Nguyên đứng lên, duỗi lưng, thản nhiên nói:
- Về chuyện Long Hồn, ta biết nên xử lý như thế nào!
Cửu cô trầm mặc rất lâu, không ngờ chỉ gật đầu, xoay người ly khai.
Mà Phương Nguyên th đơn độc một mình, đứng sóng biển sóng biển, lẳng lặng nhìn về xa xa, để mặc gió biển thổi bay áo xanh.
- Meo meo.
Không biết từ khi nào, bên cạnh hắn có thêm một con mèo béo màu trắng, đạp đá ngầm, nhẹ nhàng nhảy lên vai hắn, cùng hắn nhìn sóng biển xa xa, ở dưới sóng biển thì có một ý chí thâm trầm vang lên:
- Bởi vì ngươi lúc trước đã đoán được rất nhiều thứ, cho nên lão nhân gia ta mới nói chân tướng với ngươi, nhưng ngươi thực sự cảm thấy có thể làm được sao?