Chương 1327: Thông minh hay không (1)
Dứt lời, tay áo tay áo, không ngờ hoàn toàn không để ý tới chư vị đại nhân vật trong sân, trực tiếp xoay người rời khỏi.
Các tu sĩ chung quanh đều lộ ra sắc mặt ngập ngừng, do dự một lúc, nhưng không ai cản hắn.
Chỉ là vô số ánh mắt trao đổi với nhau, rõ ràng cũng đang cân nhắc xem nên giải quyết chuyện này như thế nào.
Vốn là một vấn đề rất đơn giản, không ai ngờ lại bỗng nhiên trở nên khó giải quyết như vậy.
Cũng là Phương Nguyên, sau khi rời khỏi tiên đài, nghênh đón mây trôi trên trời, trên mặt bỗng nhiên lộ ra một nụ cười lạnh.
- Chuyện Vạn Long Hồn Châu, ngươi thực sự nghĩ như vậy à?
Trong tổ điện của Nam Hải Vong Tình Đảo, lão tổ tông sai người gọi Phương Nguyên tới, một già một trẻ, ngồi đối diện nhau.
Lão tổ tông ngồi trên giường mềm được làm từ Tử Ngọc, trong tay chống quải trượng đầu rồng, mắt già thâm trầm, nhìn đã đục ngầu, nhưng lờ mờ dường như có một tia ánh sáng nhạt tỏa sáng, có tia ánh sáng nhạt này, giống như có thể mượn nó để thấy rõ vạn vật, sau khi gọi Phương Nguyên tới, bà ta cứ như vậy nhìn hắn, dường như muốn hoàn toàn nhìn thấu tâm tư của hắn vậy!
Mà Phương Nguyên thì ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, ngay ngắn bất động, lưng ưỡn thẳng, hai mắt rủ xuống, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, tùy ý để lão tổ tông quan sát, thủy chung vẫn bất động, thậm chí từ đầu tới cuối ngay cả nỗi lòng cũng không nổi lên một gợn sóng.
- Ta đã nghĩ rất kỹ rồi!
Cho tới khi lão tổ tông mở miệng hỏi, Phương Nguyên mới ngẩng đầu lên, nghênh đón ánh mắt của lão tổ tông, trả lời.
Thanh âm của lão tổ tông lạnh lùng, truy hỏi gắt gao:
- Vì sao muốn làm như vậy?
Phương Nguyên nói:
- Để Thiên Nguyên nắm chắc vượt qua đại kiếp hơn!
Lão tổ tông trầm mặc rất lâu, mới lạnh lùng nói:
- Lão thân biết trong lòng ngươi nghĩ gì, nhưng chuyện thế gian không phải làm như vậy, Hồng Thiên Hội trước đó, ngươi cũng tham dự, nhìn thấy quá trình nghị sự, cũng nên minh bạch một số đạo lý, lòng người phức tạp hơn xa tu hành, lão thân biết tâm ngươi là tốt, nhưng vẫn phải nói, chuyện này ngươi làm không thông minh!
- Vãn bối cũng biết làm chuyện này không thông minh!
Phương Nguyên trầm mặc một lúc, ngẩng đầu nhìn về phía lão tổ tông, nói:
- Nhưng có một số việc, vốn chính là người thông minh không làm được, nếu tất cả người thông minh, đều bởi vì mình rất thông minh mà làm những chuyện không tốt, vậy chỉ có thể do người không thông minh ta làm, giống như Phi Linh sư muội từng nói, nàng ta có thể không bước ra một bước đó, nhưng khi đại kiếp tới, không chống đỡ được, vậy phải làm sao?
- Mọi người cùng đi chết à?
Khi Phương Nguyên nói đến đây, trong thanh âm dường như có vẻ bất đắc dĩ:
- Thế giới này, luôn không công bằng đối với một số người, bởi vì có người nguyện ý gánh vác, có người lại thích núp ở phía sau, đến thời điểm mấu chốt, bởi vì không muốn để mặc thế cục này đi đến một bước xấu nhất, cho nên luôn sẽ có một số người khá là ngốc đứng ra gánh vác.
Lão tổ tông của Nam Hải Vong Tình Đảo trầm mặc nghe Phương Nguyên nói, mãi lâu sau vẫn không trả lời.
Phương Nguyên cũng không biết bà ta có ý gì, nói xong những lời này, chỉ cũng bà ta trả lời.
Hắn biết lão tổ tông nhất định có rất nhiều lời muốn hỏi mình, cũng đã sớm nghĩ trước nên trả lời thế nào, lần này, một cửa của lão tổ tông, hắn vốn nên vượt qua đầu tiên, tất cả đối sách, chuẩn bị, đều đã được hắn cân nhắc rất nhiều ngày.
- Ngươi quả nhiên vẫn là hài tử không thông minh!
Nam Hải Lão Tổ nhìn Phương Nguyên, một lúc sau nhẹ nhàng nói một câu.
Đáy lòng Phương Nguyên hơi trầm xuống, lờ mờ có chút mất mát.
Nhưng không ngờ, Nam Hải Lão Tổ bỗng nhiên cười cười, cầm quải trượng đầu rồng, nói:
- Nếu ngươi thông minh, sẽ không nên đột nhiên ở trước mặt người khác nói ra những lời này, tốt xấu gì cũng nên báo với lão thân ta một tiếng, chẳng phải sẽ chuẩn bị thỏa đáng hơn à?
Phương Nguyên có chút bất ngờ, ngây ra một thoáng.
- Chỉ cần là đúng, ngươi cứ làm!
Lão tổ tông nhìn hắn, trên khuôn mặt già như vỏ quýt, mang theo một loại ôn hòa và ngưng trọng chưa từng có.
Trầm giọng nói:
- Nhưng, Phương tiểu tử, ngươi vĩnh viễn đừng thử tự mình gánh vác tất cả mọi chuyện, ngươi hiện tại không tồi, nhãn quang không tồi, ý tưởng cũng không tồi, hiện giờ đại kiếp còn hai mươi năm nữa mới hàng lâm, cộng thêm Long Hồn xuất thế, quả thật đã đến lúc Thiên Nguyên thay đổi quyền lực, ngươi muốn mượn cơ hội này đạt được quyền lên tiếng, thậm chí thử thay đổi bố cục Thiên Nguyên, là cơ hội tốt!
Lão tổ tông vừa nói, trên mặt cũng lộ ra nụ cười, quải trượng đầu rồng nhẹ nhàng gõ xuống đất, ánh mắt hàm súc nhìn Phương Nguyên, nói:
- Nhưng, hiện tại bả vai của ngươi vẫn rất non nớt, lúc này, nên để trưởng bối ra mặt, giúp ngươi lát đường trước!
Phương Nguyên bỗng nhiên không biết nói gì.
Những lời này của lão tổ tông nói quá già dơ, hoàn toàn thành ngược lại với hai mắt đục ngầu của bà ta.
Nhất là ý tứ bà ta biểu lộ ra, lại khiến Phương Nguyên có chút bất ngờ.
Mà lão tổ tông thì cười cười, nói:
- Đạo Tử, thiên kiêu, chân truyền thế gian, kỳ thật người chuẩn bị làm vậy không ít, Đạo Tử của Thất Đại Thánh Địa vì sao vẫn không hiện thân ở thế gian? Là bởi vì bọn họ đang chờ cơ hội, chờ cơ hội để bọn họ vừa xuất thế, lập tức có được ưu thế lớn nhất, mục đích của bọn họ cũng giống như ngươi, chỉ có điều, ngươi đã định trước là không thể chờ đợi thời cơ giống như bọn họ, một khi đã như vậy, cứ mượn cơ hội này, cướp trước mấy phần tiên cơ, cũng coi như không tồi!
Phương Nguyên có chút không biết nên nói gì cho phải.
Một lát sau, hắn gật đầu, ngẩng đầu mỉm cười với lão tổ tông.