Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1326 - Chương 1326: Không Làm Gì Được Ta (2)

Chương 1326: Không làm gì được ta (2)
Có một số người lập tức hỏa khí bốc lên, vẻ nghiêm trang lập tức mất sạch, lạnh lùng quát Phương Nguyên:

- Thần vật như Long Hồn, há có thể do ngươi hồ nháo, lập tức giao ra Long Hồn, coi như vừa rồi ngươi chưa nói gì.

- Không sai, bắt hắn, bức hắn cởi bỏ phong ấn!

- Tiểu nhi này quả thực quá cuồng vọng, nhốt hắn vào ma ngục mấy năm, xem hắn có giao ra không!

Trong những tiếng hét lớn, thậm chí có cả tiếng quát mắng uy hiếp vang lên.

Thậm chí có người trong cơn cuồng nộ, không nhịn được bấm pháp ấn, dường như muốn xuất thủ với Phương Nguyên, quả thựclà đằng đằng sát khí.

- Liên quan rắm gì tới ngươi!

Nhưng trong những tiếng quát mắng này, bỗng nhiên vang lên một tiếng gầm.

Lên tiếng chính là lão tổ tông của Nam Hải Vong Tình Đảo, trong tiếng hét to này của bà ta ẩn chứa thần lực, ầm một tiếng, chấn động tứ vực, mây trôi trong không trung cũng bị bà ta chấn cho tan đi, các tu sĩ chung quanh cũng nhất thời tâm thần lay động, đều trầm mặc.

Sau đó liền thấy Nam Hải Lão Tổ nhìn về phía một vị lão tu ở phía trước, điềm nhiên nói:

- Liễu Đạo Chủ, sau khi tiểu bối ngươi thành gia chủ, càng lúc càng cuồng vọng, ngươi nói muốn nhốt cô gia của Nam Hải Vong Tình Đảo ta vào ma ngục, không biết lời này có coi là thật không?

Gia chủ Liễu gia lúc trước vẫn nộ khí rào rạt nghe vậy liền biến sắc, mồ hôi lạnh túa ra.

Vừa rồi nhất thời kích động, nói ra những lời này, cũng quên mất quan hệ giữa lục đạo khôi thủ này và Nam Hải Vong Tình Đảo, lại không ngờ, lão tổ tông của Nam Hải Vong Tình Đảo vừa lên đã bày ra bộ dạng tích cực như vậy, khiến hắn trong lòng lo sợ.

- Lão tiền bối, vừa rồi lời nói của tiểu nhi này, ngài cũng...

Lấy lại bình tĩnh, vội vàng đứng dậy ôm quyền, đồng thời nhỏ giọng giải thích.

Nhưng lão tổ tông của Nam Hải Vong Tình Đảo nghe vậy, lại cười lạnh một tiếng:

- Ta đương nhiên có nghe thấy, nói rất hay, hắn cũng không phải muốn độc chiếm những Long Hồn này, mà là muốn chia cho người có năng lực, người có công, người hữu dụng, thế chẳng lẽ lại không hợp đạo lý à? Bằng không, chẳng lẽ lại giao những Long Hồn này cho đám chuột cống đại kiếp còn chưa tới đã đào sẵn hang ẩn thân trên Tuyết Nguyên như các ngươi ư?

- Cái này...

Gia chủ Liễu gia nhất thời nghẹn lời, trong lòng phẫn uất, nhưng lại không dám giải thích.

Mà các tu sĩ vừa rồi còn kêu gào, lúc này cũng đều trầm mặc, sắc mặt rất khó coi.

Thái độ của lão tổ tông của Nam Hải Vong Tình Đảo, không ai có thể phớt lờ!

...

- Phương Nguyên tiểu hữu, những lời vừa rồi, ngươi là nghĩ kỹ rồi mới nói chứ?

Trong một mảng trầm mặc, một vị trưởng lão của Tiên Minh chậm rãi lên tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Phương Nguyên.

Lúc các tu sĩ chỉ trích, thậm chí và uy hiếp nhốt hắn vào ngục, Phương Nguyên không lên tiếng, thần sắc cũng không thay đổi, khi lão tổ tông của Vong Tình Đảo mắng chửi gia chủ Liễu gia, thần sắc của hắn cũng vẫn không thay đổi, giống như sự khiển trách và khuyên bảo của các tu sĩ chung quanh đều không liên quan tới hắn, hoàn toàn không để ở trong lòng, cho tới lúc này chung quanh im lặng, hắn mới gật đầu, nói:

- Vãn bối đã nghĩ rất kỹ!

Sau đó hắn nhìn về phía gia chủ Liễu gia, nói:

- Tiền bối vừa rồi nói muốn nhốt ta vào ma ngục, bức ta cởi bỏ phong ấn Long Hồn, quả thật cũng là một phương pháp, nhưng vãn bối đã nghĩ kỹ rồi, kỳ thật các ngươi không cần phải phiền như vậy, trước khi các ngươi chuẩn bị nhốt ta vào ma ngục, ta sẽ hủy diệt Long Hồn này, không cần các ngươi đợi ta ở trong ma ngục tỉnh ngộ đổi ý!

Gia chủ Liễu gia đó nghe vậy liền biến sắc, chỉ là ở trước mặt Nam Hải Lão Tổ, không dám quát mắng.

Sau đó Phương Nguyên lại nhìn về phía một vị lão tu khác, thản nhiên nói:

- Mà vị tiền bối này vừa rồi nói có thể sưu hồn ta, thậm chí dùng thần hồn của ta làm vật dẫn, nghĩ biện pháp mở phong ấn, cũng rất có đạo lý, chỉ là mấy ngày trước, ta đã bố trí một đạo phong ấn khác trên Long Hồn, nếu ta xảy ra chuyện, chỉ cần thần niệm khẽ động, Long Hồn lập tức sẽ vỡ vụn, các ngươi cũng chẳng lấy được gì.

Sắc mặt vị lão tu đó cũng biến đổi, ánh mắt lạnh lùng nhìn Phương Nguyên.

- Có lẽ, các ngươi có thể nghĩ đến rất nhiều biện pháp khác, nói không chừng cũng có thể thành công!

Cuối cùng Phương Nguyên thở dài một tiếng, thản nhiên nói:

- Nhưng trước khi các ngươi làm những chuyện này, tốt nhất hãy nghĩ cho kỹ, ta cảm thấy trước khi Vạn Long Hồn Châu thoát ly sự nắm giữ của ta, ta nhất định có thể hủy diệt nó, dù sao hiện tại trong lòng ta cũng lười lắm.

Nói xong liền cười cười, nhìn chung quanh, nói:

- Các ngươi sẽ không cho rằng ta không làm được chứ?

...

Các tu sĩ thấy hắn nói chuyện rất bình thản, nhưng trong ngôn ngữ lại có một cỗ ý tuyệt luân, thậm chí có thể từ trong ngữ khí bình thản của hắn, cảm thấy một cỗ điên cuồng, trong lòng nặng nề như bị một ngọn núi lớn đè ép, nhất thời không ngờ không nghĩ ra biện pháp gì.

Trên cả tòa tiên đài, yên lặng không tiếng động, vô cùng áp lực.

Một chuyện đang êm đẹp, không ai ngờ lại bị tiểu bối này biến thành cục diện bế tắc như vậy!

- Ngươi còn trẻ tuổi, tiền đồ vô lượng, vì sao phải khổ như vậy?

Qua hồi lâu, một vị trưởng lão của Tiên Minh mới thở dài, nói:

- Nên minh bạch chút đạo lý...

- Trên thế giới này ai ai cũng minh bạch đạo lý lớn, nhưng chuyện làm ra lại vẫn luôn hồ đồ như vậy, cho nên vãn bối không muốn giảng đạo lý nữa!

Phương Nguyên thi lễ với hắn, sau đó nói:

- Xin chư vị tiền bối thứ lỗi, chuyện này, ta làm chắc rồi!
Bình Luận (0)
Comment