Chương 1325: Không làm gì được ta (1)
Huống chi, những thế gia sau lưng các thế gia tử đó vốn có thể được chia Long Hồn cũng không sao, nhưng bên trong còn có một số tán tu xuất phát từ Côn Luân Sơn, chẳng lẽ những người này cũng thực sự được ban thưởng Long Hồn quý giá như vậy ư?
Tổng cộng chỉ có một trăm lẻ chín đạo Long Hồn, lập tức bỏ ra hơn ba mươi đạo, điều này sao có thể?
- Ha ha, Phương tiểu hữu, chuyện phân phối Long Hồn này vẫn cần phải do chúng ta thương thảo.
Trong không khí trầm mặc, một vị lão tu trầm ngâm một phen, cười cười lên tiếng.
- Vị tiền bối này...
Phương Nguyên bỗng nhiên cắt ngang lời hắn, sắc mặt bình tĩnh nói:
- Ta vừa rồi đã nói muốn thương lượng vấn đề phân phối Long Hồn với chư vị, ý tứ của những lời này chính là, trừ phân chia theo đề nghị của ta ra, hoàn toàn không thể thương lượng!
- Gì cơ?
Một hòn đá làm dậy sóng lớn, lời nói của Phương Nguyên khiến cho không khí trong sân lập tức trở nên có chút áp lực.
Các tu sĩ nhất thời còn tưởng rằng mình nghe lầm, ánh mắt đều vừa sợ vừa giận nhìn hắn.
Trong một loạt ánh mắt giống như đao kiếm, Phương Nguyên thần sắc bình tĩnh, ánh mắt thản nhiên, chậm rãi chắp tay sau lưng.
Qua một lúc, vị lão giả Tiên Minh kia mới trầm giọng quát:
- Phương tiểu hữu, những lời này của ngươi là có ý gì?
- Chính là ý tứ mà các ngươi nghĩ!
Phương Nguyên lẳng lặng trả lời:
- Phân phối Long Hồn, chỉ có thể theo ý ta.
...
Một câu này đã khơi dậy vô số tiếng nghị luận chung quanh, các tu sĩ ai nấy đều biến sắc.
- Càn rỡ!
Có người trầm giọng hét lớn:
- Cho dù Long Hồn này là ngươi mang ra, nhưng cũng là tiền bối Dịch Lâu và trưởng lão Tiên Minh liên thủ lên kế hoạch mà có, chính là vật của thiên hạ, tất nhiên phải do chúng ta thương nghị, đưa ra một hướng đi hợp lý, ngươi chỉ là một tiểu bối, trong Long Tích lập công không ít, vậy cứ theo quy củ thưởng phạt là được, cho ngươi một Long Hồn cũng không sao, nhưng sao có thể do ý tứ của ngươi mà phân phối?
- Phân phối Long Hồn liên quan tới đại thế của Thiên Nguyên, liên quan tới có thể độ kiếp hay không, sao có thể để một tiểu bối như ngươi nhúng tay?
- Phương tiểu hữu, ngươi nghĩ chuyện này quá đơn giản rồi!
Có người thấp giọng khuyên bảo:
- Phân phối Long Hồn này thật sự rất trọng yếu, tuyệt không việc nhỏ, cho dù Thánh Nhân của Tiên Minh tới cũng chưa chắc có thể phân phối khiến mọi người đều tâm phục khẩu phục, càng đừng nói tới là ngươi, mau mau giao Long Hồn ra đi!
- Đúng vậy, Phương tiểu hữu, chúng ta có thể lý giải tâm tình của ngươi, những tiểu bối tiến vào Long Tích đều liều chết liều sống, công lao chúng ta đều thấy rõ, cũng đều cho họ đủ tạo hóa và phần thưởng, thậm chí lúc tứ đại bí cảnh của Tiên Minh có thể mở ra, cũng sẽ cho họ một cơ hội tiến vào bí cảnh, nhưng Long Hồn này thật sự quá quan trọng, không thể quyết định như trò đùa được!
...
Nghênh đón những tiếng quát cuồng nộ chung quanh, vẻ mặt Phương Nguyên lại bất động, chỉ lẳng lặng quan sát.
Phát hiện rất nhiều đại nhân vật chung quanh tuy ngại bởi thân phận, không lên tiếng, nhưng cũng rõ ràng không coi lời hắn ra gì.
Đây cũng là chuyện trong tính toán, cho dù hiện giờ mình chính là tu vi Chí Tôn Nguyên Anh, chính là cô gia được Nam Hải Vong Tình Đảo tán thành, nhưng ở trong mắt những đại nhân vật này vẫn là quá non nớt, chưa thể bước vào thượng tầng nhất của Thiên Nguyên, chưa tới mức có quyền lên tiếng.
Dưới loại tình huống này, mình muốn nhúng tay vào phân phối Long Hồn, đương nhiên chỉ là chuyện nực cười.
Cho dù, Long Hồn này hiện giờ chỉ có mình mới có thể phân phối được!
- Lời nói của các vị tiền bối đều rất có đạo lý!
Chờ chung quanh hoặc quát mắng, hoặc khuyên giải xong, Phương Nguyên mới lại mở miệng, vẫn là vẻ hào hoa phong nhã, vô cùng lịch sự, ôm quyền với các tu sĩ chung quanh, nói:
- Vãn bối cũng biết Long Hồn này quan hệ trọng đại, ý nghĩa phi phàm, càng biết tình thế của Thiên Nguyên như vậy, không thể để có chút ảnh hưởng với thế cục Thiên Nguyên, cho nên việc phân phối Long Hồn là không thể lơ là.
Các tu sĩ nghe vậy, sắc mặt hơi hòa hoãn lại, đều nghĩ, tiểu oa nhi này rõ ràng rất hiểu đạo lý mà.
Nhưng ý tưởng này còn chưa hiện lên, liền nghe Phương Nguyên mỉm cười, tiếp tục nói:
- Nhưng...
- ... Ai bảo Long Hồnnày ở trong tay ta, các ngươi đều không thể đụng vào chứ?
- ...
Các tu sĩ bỗng nhiên tắt tiếng, ánh mắt cổ quái nhìn Phương Nguyên, không khí lúc này vô cùng áp lực.
Mà Phương Nguyên thì cười cười, nói:
- Chỉ có ta mới có thể mở được Phong ấn, Long Hồn bên trong cũng chỉ có ta mới có thể lấy ra, người khác bất kể tu vi cao tới đâu, muốn cường hành mở phong ấn trong Long Hồn này vẫn là không thể, trừ phi trực tiếp hủy diệt.
- Cho nên...
Hắn càng nói càng thoải mái, phất tay áo, gọi viên Vạn Long Hồn Châu đó tới, đặt trong lòng Bạch Miêu, sau đó nói với các tu sĩ:
- Điều này khiến ta có vốn để đề nghị, một trăm lẻ chín đạo Long Hồn này vãn bối không định chiếm hết, nhưng cũng không định giao ra ngoài, người có công, người có năng lực, người hữu dùng đều có thể đó, còn người khác thì hay là thôi đi!
- Ngươi...
Có người nghe thấy những lời này, dĩ nhiên đã giận không thể át, quát lên:
- Ngươi đây là đang uy hiếp chúng ta à?
Phương Nguyên liếc xéo hắn, gật đầu.
- Tiểu nhi ngươi quá càn rỡ!
Vốn đã nổi giận đùng đùng, vừa thấy Phương Nguyên không ngờ trực tiếp thừa nhận là đang uy hiếp, càng khiến cho rất nhiều người giận tím mặt.
Đến hiện tại, bọn họ đã không chỉ là tức chuyện Long Hồn, mà là từ trong thái độ của Phương Nguyên cảm thấy một loại mạo phạm, thậm chí là một loại khinh thị.