Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1330 - Chương 1330: Đạo Tử Chân Chính Của Vong Tình Đảo (2)

Chương 1330: Đạo Tử chân chính của Vong Tình Đảo (2)
Bọn họ đã ngồi rất lâu, nhưng cũng chỉ là tùy tiện nói chuyện, không ai nói ra suy nghĩ trong lòng, cho tới lúc đến giờ, Phương Nguyên chuẩn bị đứng dậy thay quần áo!

- Ta nói này lão Phương, ngươi xác định muốn làm như vậy à?

Tống Long Chúc gãi gãi đầu, không nhịn được nói với Phương Nguyên.

Mấy người khác nghe vậy, cũng lập tức ngẩng đầu lên đến, ánh mắt đều có chút quan tâm.

Phương Nguyên nhìn Tống Long Chúc, nói:

- Ngươi không muốn Long Hồn này à?

Tống Long Chúc vội vàng nhảy lên:

- Muốn, đương nhiên là muốn, chỉ là ngươi...

Hắn nói đến đây lại ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Lý Hồng Kiêu bỗng nhiên lên tiếng:

- Chuyện này ngươi làm quá nóng vội, sẽ chuốc lấy rất nhiều phiền phức và biến số không cần thiết, nhất là sẽ đụng chạm tới lợi ích của rất nhiều người, Vong Tình Đảo là một trong Thất Đại Thánh Địa, nhưng cũng chưa chắc có thể giúp ngươi tới cùng, nói trắng ra là, tâm ý của ngươi có thể là tốt, nhưng thế lực Thiên Nguyên rất phức tạp, ngươi vẫn chưa chuẩn bị tốt để gánh vác những trách nhiệm này!

- Vậy ngươi cảm thấy khi Phi Linh sư muội ra đi đã chuẩn bị tốt à?

Phương Nguyên bỗng nhiên hỏi lại nàng ta một câu, thanh âm thản nhiên, dường như không có cảm xúc gì đặc biệt.

Lý Hồng Kiêu nghe thấy những lời này, lại bỗng nhiên trầm mặc.

Mấy người khác, trên mặt cũng đều có chút ảm đạm, không biết nói lại thế nào.

Phương Nguyên cũng không có cảm xúc gì đặc biệt, chỉ tiếp tục nói:

- Những Long Hồn này chỉ có dùng đúng chỗ, người khác không ai có thể dấy máu ăn phần, ta cố ý mời các ngươi về, ở trước mặt thiên hạ cho các ngươi những Long Hồn này, cũng cho để tỏ rõ thái độ này của ta, dù sao, thiên hạ này yên lặng lâu quá rồi, cũng nên có một số người đứng ra làm chút chuyện lý tưởng hóa!

- Mà các ngươi...

Hắn vừa nói, ánh mắt vừa chậm rãi quét qua mặt họ, một lúc sau mới trầm giọng nói:

- Đừng cô phụ Long Hồn của ta là được!

Các tu sĩ nghe hắn nói vậy, thần sắc khác nhau!

Long Hồn này vốn là tạo hóa mà tuy bọn họ lập hạ công lao hãn mã cũng không dám nghĩ tới, bởi vì ảnh hưởng của tạo hóa này quá lớn, bất kể là như thế nào cũng không thể rơi vào trong tay mình, nhưng hiện giờ, Phương Nguyên không ngờ lại muốn biến điều không thể thành có thể?

Mà Phương Nguyên nói bọn họ đừng cô phụ Long Hồn, lại ám chỉ điều gì?

...

Khi đi tới trên tiên đài, đã là buổi trưa.

Lúc này chung quanh tiên đài sớm đã ngồi đầy người, hoặc là người sống sót trong chuyến đi Long Tích, như đám người Ban Phi Diên, Viên Tiêu, Công Dương Lý, hoặc là tộc nhân của những Đạo Tử đã vẫn lạc trong Long Tích, ví dụ như đại tổng quản của Tần gia, nhị gia của Vương gia, Cửu tổ của Mạnh gia, đường chủ của Cửu Thánh Đường, người đến đều không phải là gia chủ, nhưng cũng là người rất có phân lượng trong tộc, bọn họ đều đã sớm ngồi chung quanh tiên đài, không nói năng gì, lẳng lặng chờ Phương Nguyên đi tới, mà ở chung quanh, còn có một số tu sĩ đặc biệt chạy tới xem lễ.

Sự xuất hiện của Phương Nguyên khiến trong lòng các tu sĩ trên tiên đài đều giật thót, vội vàng ngẩng đầu lên.

Phương Nguyên không nhiều lời, cùng mấy vị lão hữu trực tiếp ngồi ở chính giữa tiên đài, chờ sau khi mấy vị bạn tốt ngồi xuống rồi, ánh mắt đảo một vòng, nói:

- Đã nói rõ ràng từ trước rồi, giờ ở đây cũng không cần phải nhiều lời nữa!

Hắn nhẹ nhàng giơ tay, liền có một hạt châu màu tím nhẹ nhàng bay tới trên tay hắn, quay tròn bất định.

Sau đó thanh âm của Phương Nguyên nặng nề vang lên:

- Chư vị, chúng ta từng ở trong Long Tích sóng vai chiến dấu, gắn bó sinh tử, chư vị, hoặc là người nhà của chư vị, công lao này không nói cũng hiểu, chỉ một đạo Long Hồn thì khó báo đáp được hết công sức của chư vị, nhưng chỉ mong người thiên hạ này biết, đại kiếp trước mắt, ai nấy đều sợ hãi, nhưng vẫn có người nguyện dựa vào tấm thân hữu dụng mà cản trước cho thiên hạ!

Hư không chung quanh lặng ngắt, nghe lời hắn nói, trong lòng vô số người đều nổi lên gợn sóng.

Mà Phương Nguyên vừa dứt lời, tay trái nâng Vạn Long Hồn Châu, tay phải nhẹ nhàng vạch một cái lên trên, một đạo thanh khí quấn trên hạt châu, khiến cho hạt châu đó hồng quang đại thịnh, có một đạo Long Hồn cực lớn dài hơn trăm trượng gào thét bay ra, xoay tròn trên đỉnh đầu hắn, một thoáng đó dẫn động cuồng phong cực lớn, khuếch tán ra ngoài từng vòng!

- Đây... Đây chính là uy của Long Hồn...

Dưới cảm thụ gần gũi, lực lượng cường thịnh ẩn chứa trong Long Hồn đó quả thực khiến người ta kinh hãi.

Không biết có bao nhiêu người, ánh mắt đều lập tức trợn tròn, nóng rực hơn mấy phần.

- Người của Tần gia đâu?

Trong tay Phương Nguyên cầm Long Hồn, mượn lực lượng của Vạn Long Hồn Châu, cho dù Long Hồn đó có cường đại tới mấy cũng phải ngoan ngoãn để hắn khống chế, không thể bay đi được, sau đó ánh mắt hắn lướt một vòng, cuối cùng nhìn thấy đại tổng quản của Tần gia đang trầm mặc đứng dậy, hành lễ với mình, nói:

- Đạo Tử Quý tộc Tần Loạn Ngô, ngăn cơn sóng dữ, lập được công lớn, Long Hồn ở đây, nên có một đạo của hắn.

Vị Tần gia tổng quản thở khẽ, thi lễ thật sâu với Phương Nguyên, nói:

- Khi Lão phu đến, mẹ đẻ của thiếu gia tộc ta từng đặc biệt tìm tới lão phu, bảo lão phu truyền lại một câu cho Phương tiên sư: Ngươi dùng Long Hồn trả công cho thiếu gia, người Tần gia vô cùng cảm kích!

Phương Nguyên nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, cười cười, liền muốn đưa Long Hồn cho hắn.

Nhưng cũng đúng lúc này, trong đám người vẫn trầm mặc ngồi ở ngoại vi, lẳng lặng xem lễ bỗng nhiên có một tú sĩ mặc áo trắng, chừng ba mươi bốn mươi tuổi, một lão giả thân mặc giáp sắt, một thân hàn quang đứng lên.
Bình Luận (0)
Comment