Chương 1331: Liên quan gì tới các ngươi (1)
Ngoài ra còn có một vị lão giả khí độ bất phàm, tiên phong đạo cốt, rất có uy vọng đồng thời đứng dậy, nói với Phương Nguyên:
- Phương tiểu hữu chậm đã, chúng ta có chuyện muốn nói...
Phương Nguyên mặt không biểu tình quay đầu nhìn bọn họ một cái.
- Ba người này là ai?
Mắt thấy Phương Nguyên sắp tặng ra đạo Long Hồn thứ nhất, trong lòng các tu sĩ đang kích động, lại đột nhiên có người đứng ra phản đối, lập tức khiến người xung quanh nổi lên lòng hiếu kỳ, không nhịn được đều nhìn về phía ba người đó, ai nấy không rõ nguyên do.
- Ồ?
Có người nhận ra thân phận của ba người này, liền lờ mờ đoán được gì đó, thấp giọng nói:
- Tú sĩ áo trắng đó tên là Đặng Vi, chính là một vị nho sĩ uyên bác nổi danh Trung Châu từ ngàn năm trước, tuy tu vi không quá nổi bật, lại có tiếng là năng ngôn thiện biện, có lui tới với rất nhiều đạo thống thế gia, bảy trăm năm trước cưới tiểu thư của Thôi gia làm đạo lữ, hiện giờ ở Trung Châu cũng có một phương đạo thống, môn nhân tám trăm, mặc dù không quá lớn, nhưng cũng rất có danh tiếng, hắn nổi tiếng giỏi ăn nói, không biết sao lại tới nơi này?
Lại có người nhìn về phía lão tướng thân mặc giáp sắt, cũng trở nên nghiêm túc:
- Vị kia không ngờ là thần tướng lão bài Triệu Hàn Lương, đó chính là tồn tại trong Ma Biên Thập Đại Thần Tướng hai ngàn năm trước, cả đời trấn thủ ở Ma Biên, không biết đã trảm sát bao nhiêu ma vật, tiếng tăm lừng lẫy, rất được người ta tôn sùng, có truyền thuyết hắn bởi vì vết thương cũ phát tác, năm trăm năm trước đã chết, không ngờ vẫn còn sống!
Mà khi lão tu tiên phong đạo cốt, mặc áo xám cuối cùng đứng lên, cũng có người từ rất xa đã tiến lên thỉnh an, người nhận ra hắn cũng nhiều hơn, thấp giọng nghị luận:
- Vị Lữ lão tiên sinh này cũng là đạo đức chi sĩ U Châu nổi tiếng khắp thiên hạ, một đời thủ chính làm việc thiện, đức cao vọng trọng, cứu khốn phò nguy, chỉ điểm hậu bối tiểu nhi tu hành, địa vị có thể so với Lôi lão thái gia ở Lôi Châu, thanh danh như Thất Đại Thánh Địa ở Thiên Nguyên, một vị lão tiền bối đức cao vọng trọng như vậy đến Tiên Minh cũng nên do Thánh Nhân tiếp đãi, không ngờ cũng tới...
Các tu sĩ càng nghị luận càng chau mày, không biết ba vị này đồng thời tới là có ý gì?
Mà ở bên cạnh Phương Nguyên, cũng sớm có thị nữ tiến lên, lặng lẽ đưa một ngọc giản vào trong tay hắn, Phương Nguyên gõ nhẹ một cái, thần thức trong ngọc giản rung động, liền biết được thân phận của ba người này, vẻ mặt bình tĩnh nhìn về phía họ.
- Triệu thần tướng, Đặng tiên sinh, Lữ lão tiền bối, không biết có gì chỉ bảo?
Ba người đó thấy Phương Nguyên một lời nói toạc ra tính danh của bọn họ, sắc mặt không thay đổi, đồng thời từ xa ôm quyền với Phương Nguyên.
Với tuổi tác của bọn họ, thật sự còn lớn hơn Phương Nguyên không phải một lứa hai lứa, tất nhiên không cần hành lễ, nhưng trong giới tu hành trừ bối phận, còn có tu vi và thực lực, tu vi của Phương Nguyên không kém gì bọn họ, thực lực thậm chí còn vượt qua, bọn họ tất nhiên không thể thiếu lễ số.
Vị thần tướng Triệu Hàn Lương kia cười cười, đi tới trước tiên, nói:
- Lão phu lần này đến, kỳ thật cũng không có việc gì, một là đến xem ngôi sao mới trong giới tu hành, thứ hai lại nghe nói có Long Hồn xuất thế, tới xin một đạo Long Hồn!
- Hả?
Vừa nghe lão thần tướng đó mở miệng muốn xin Long Hồn, tất cả mọi người đều ngây ra.
Long Hồn này cũng có thể tùy tiện xin được à?
Đương nhiên, mọi người trong sân không ngốc, biết việc này nhất định không đơn giản, cũng đều kìm nén tâm tư, tĩnh quan kì biến.
Phương Nguyên nghe vậy lại bất động thanh sắc, chỉ nhìn lão thần tướng đó một cái.
Lão thần tướng vốn đang chờ Phương Nguyên trả lời, thấy hắn không lên tiếng, cười lạnh, tiếp tục nói:
- Lớn tuổi rồi, cũng không dám nói ngoa, khi lão phu trẻ tuổi, một lòng vì việc công, vì thiên hạ này, ước chừng trấn thủ Ma Biên ba trăm năm, không biết trảm sát bao nhiêu ma vật, lập hạ bao nhiêu công huân, chỉ là khi đó tính tình quá nóng vội, vì sự an bình của nhân gian mà không hề tiếc thân, về sau cũng lập được không ít công đức, nhưng căn cơ lại hỏng rồi, mấy năm nay kéo dài hơi tàn ở hậu thế, thực sự phải chịu không biết bao nhiêu đau khổ, có thể nói sống không bằng chết...
Nói đến đây, hắn nhẹ nhàng lắc đầu, lại cười cười, nói tiếp:
- Cũng may, khi sắp quy thiên lại nghe nói thế gian có Long Hồn xuất thế, nghe nói Long Hồn này nằm trong tay một người thanh niên, chỉ định tặng Long Hồn cho người có công trong thiên hạ, lão hủ ta cái khác không có, nhưng công lao đối với Thiên Nguyên này vẫn có vài phần, thế nên lần này mặt dày tới xin!
Nói đến đây, cười cười chắp tayvới Phương Nguyên:
- Không biết Phương tiểu hữu có nguyện ban thưởng cho ta không?
- Không ngờ là ý tứ này.
Các tu sĩ nghe thấy những lời này của hắn đều hơi ngẩn ra.
Phương Nguyên ngồi ngay ngắn giữa tiên đài, trầm mặc không nói gì.
Thấy bộ dạng này của hắn, trong ba vị tu sĩ đó, tú sĩ áo trắng Đặng Vi bật cười, chậm rãi tiến về phía trước một bước, vỗ tay một cái quạt xếp lên lòng bàn tay, nói:
- Phương tiểu hữu có một bầu nhiệt huyết, thiên tư lại hơn người, tuổi còn nhỏ đã có tu vi bực này, thật sự khiến người ta vừa kinh nể vừa ghen tị, nhất là làm việc chính trực, lòng mang thiên hạ, càng khiến người ta bội phục, có điều, dù sao vẫn còn trẻ tuổi, không khỏi thiếu chút lão luyện, ngươi đã bắn tiếng, Long Hồn này phải do mình phân phối, còn chỉ là cho người có công...