Chương 1332: Liên quan gì tới các ngươi (2)
- Ha ha, quả thật, chư vị tiểu đạo hữu đều từng liều mạng chém giết trong Long Tích, tranh thủ hai mươi năm an bình cho thế gian, công lao không nhỏ, nhưng thế gian này vì Thiên Nguyên mà chém giết lại chỉ có các ngươi à? Có bao nhiêu người giống như Triệu lão thần tướng chém giết cả đời vì thế gian? Công lao bọn họ lập hạ chưa chắc đã nhỏ hơn các ngươi, mà hiện giờ, mắt thấy Triệu lão thần tướng ốm đau bệnh tật, đạo cơ hao tổn, vãn bối chúng ta đều không đành lòng, nếu Phương tiểu hữu muốn ban Long Hồn cho người có công, như vậy lão nhân gia hắn...
Bốp một tiếng, quạt xếp trong tay xòe ra, cười nói:
- Không phải có tư cách hơn các ngươi à?
Trong sân có một số người thông minh, nghe thấy vậy, lập tức minh bạch nguyên nhân ba vị này bỗng nhiên hiện thân, sắc mặt hơi trầm xuống.
- Ha ha, lão hủ là tính tình nhàn vân dã hạc, vốn không muốn để ý tới chuyện thế gian này.
Mà lúc này, vị Lữ lão tiên sinh đức cao vọng trọng kia cũng đứng dậy, nhẹ nhàng thở dài, nói:
- Có điều, sau khi nghe nói chuyện này, ta cũng không thể ngồi yên, thực sự là vì Long Hồn này liên quan quá lớn, nói không chừng tương lai sẽ ảnh hưởng tới Thiên Nguyên có thể vượt qua đại kiếp hay không, lại há có thể coi như trò đùa? Nếu thật sự có thể tùy vào tính tình mà phân phát lung tung, vậy lão phu cũng muốn lấy một đạo, ha ha, dù sao cũng chỉ là chuyện cười, ta thấy, cứ để người hiểu lý lẽ đến thương lượng quyết định!
Dứt lời, hắn nhìn về phía Phương Nguyên với vẻ thương tiếc, nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
- Lão phu có nghe nói tới chuyện của ngươi, biết ngươi hiện giờ nỗi lòng khó yên, nhưng vì thiên hạ này, vì chống đỡ đại kiếp, vẫn phải kiềm chế ma niệm trong lòng, hướng đi của Long Hồn này, mỗi một đạo đều không thể lãng phí, trọng trách quá nặng, không thể lơ là, chỉ là Tiên Minh và người đứng đầu các thánh địa mới có thể quyết định hướng đi của chúng!
...
Nghe mấy người này liên tục lên tiếng, trong sân đã là một mảng xôn xao.
Một đám người chờ lấy Long Hồn thì ai nấy đều lo lắng, tâm thần không yên.
Chung quanh tiên đài, trưởng lão, thống lĩnh của Vong Tình Đảo ai nấy sắc mặt đều khó coi, bọn họ đã sớm được lão tổ tông phân phó, phải nghiêm khắc phóng thủ, để tránh có người làm nhiễu loạn việc Phương Nguyên phân phối Long Hồn, nhưng lại không ngờ, không ai âm thầm đến quấy rối, mà là có người trực tiếp đi tới, dùng thân phận xem lễ để tiến vào, sau đó đột nhiên làm khó.
Đến hiện giờ, có ai còn không rõ lai lịch của ba người này.
Một người năng ngôn thiện biện, một lão thần tướng công huân đầy rẫy, một ẩn sĩ đạo đức đức cao vọng trọng, ba người xuất hiện ở nơi này, chính là để ở trước mặt mọi người, bác bỏ sự hoang đường trong cách làm việc của Phương Nguyên, buộc hắn phải thu hồi suy nghĩ này!
Dù sao, vì chuyện này, Phương Nguyên dường như đã quyết định, lúc trước bọn họ phái thuyết khách tới cũng một mực không gặp.
Mà Vong Tình Đảo dường như cũng làm thật, bố trí sâm nghiêm, không ai dám tùy ý đụng chạm.
Thế là bọn họ liền dứt khoát tìm ba người này đến, phân trần thẳng mặt.
Nếu bàn về có công, những người vào Long Tích, công huân sao có thể so sánh với lão thần tướng?
Nếu giảng đạo lý, ai có thể nói được tú sĩ áo trắng Đặng Vi?
Mà Lữ lão tiên sinh đức cao vọng trọng, ở trước mặt mọi người, nói một cách tình thâm ý nặng như vậy, có ai có thể phủ nhận lời hắn nói là không có đạo lý?
Dưới tình huống như vậy, Phương Nguyên muốn tiếp tục dựa theo tính tình mà làm việc, liệu có thể không?
Trong một thoáng đó, không biết bao nhiêu ánh mắt đều nhìn về phía mặt Phương Nguyên, không biết hắn sẽ xử lý như thế nào.
Cách tiên đài không xa, chư vị đảo chủ đang phụ trách đóng giữ, vốn muốn tọa trấn ở đây để tránh xảy ra bất ngờ, nhưng hiện giờ lại chẳng ai giúp được gì, dù sao người ta cũng không phải đánh lén, không cường công, chỉ tới giảng đạo lý mà thôi!
Nếu không xử lý tốt chuyện này, đừng nói là Phương Nguyên không phân phát được Long Hồn, Vong Tình Đảo và chính hắn cũng sẽ mất hết mặt mũi!
...
Nghênh đón vô số ánh mắt này, Phương Nguyên im lặng không lên tiếng, nghe xong ba người này nói, cũng lập tức ý thức được ba người bọn họ xuất hiện là có dụng ý gì, cũng không ngờ bọn họ lại dùng một chiêu này, trên mặt xuất hiện nụ cười thản nhiên, trầm mặc một lúc, hắn mới ngẩng đầu lên, trong ánh mắt lo lắng mà ngưng trọng của các tu sĩ, nhẹ nhàng mở miệng nói:
- Phân phối Long Hồn, liên quan gì tới các ngươi?
- Hả?
Tất cả mọi người ngây ra, còn tưởng rằng mình nghe lầm.
Ba vị tu sĩ rõ ràng đã chuẩn bị tranh luận với Phương Nguyên, cũng lập tức sững sờ.
Lúc trước chuẩn bị rất nhiều, nhưng không ngờ hắnlại nói ra một câu như vậy?
Tú sĩ áo trắng Đặng Vi phản ứng nhanh nhất, trên mặt lộ ra nụ cười, thở dài:
- Phương tiểu hữu đây là chuẩn bị không giảng đạo lý...
- Giảng cái con mẹ ngươi!
Phương Nguyên dùng thái độ rất lễ số nói với hắn những lời này, sau đó chậm rãi đứng lên, lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người, sau đó trong tay hắn vẫn cầm một đạo Long Hồn đó, ánh mắt lướt qua mặt ba vị tu sĩ, thản nhiên nói:
- Thời điểm mấu chốt như vậy, ba người các ngươi tới đây rốt cuộc là muốn gì?
- Tìm phiền toái? Hay là mất mặt?
Vừa nói, trên mặt hắn đã lộ ra lãnh ý bực mình, uy nghiêm nói:
- Trước đó ta đã nói rồi, Long Hồn chỉ cho người có công, người có năng lực và người hữu dụng, mà các ngươi...
Ánh mắt nhìn về phía tú sĩ áo trắng Đặng Vi, cười lạnh nói:
- Ngươi năng ngôn thiện biện, lưỡi dẻo như lò xo, nhưng sống hơn ngàn năm, lại chỉ là Linh Anh, không hiểu trận lý đan đạo, cũng không biết luyện khí thôi diễn, có xem như là người có năng lực không?