Chương 1333: Cá lớn tới rồi (1)
Lại nhìn về phía lão thần tướng, thản nhiên nói:
- Công lao của ngươi thì có, ta thân là vãn bối, cũng vô cùng kính trọng ngươi, nhưng lại không thể gật bừa với những lời ngươi nói, hiện giờ đạo cơ của ngươi đã bị hủy, tinh thần suy yếu, cho dù cho ngươi Long Hồn, cũng chỉ giúp ngươi kéo dài mạng sống, chứ có ích lợi gì cho thiên hạ này?
- Về phần ngươi...
Hắn nhìn về phía Lữ lão tiên sinh đức cao vọng trọng, nhíu mày, nói:
- Vị lão tiên sinh này thanh danh cực tốt, ai nấy đều khen ngợi, đều kính trọng, nhưng ta thật sự không biết, ngươi trừ mua danh chuộc tiếng ra thì từng có công lao gì đối với thiên hạ này?
Nói đến cuối cùng, đã giọng điệu đanh thép:
- Đồ chẳng ra gì cũng tới vung tay múa chân, cút ra ngoài cho ta!
- Gì cơ? Không ngờ muốn đuổi ba vị này ra ngoài?
Một câu này của Phương Nguyên xem như đã khơi dậy ngàn tầng sóng, ai nấy đều vừa khiếp sợ vừa hưng phừa nhìn tới.
Khiếp sợ tất nhiên bởi vì lời nói của Phương Nguyên, dù sao ba vị này đều không phải người thường, vị lục đạo khôi thủ này, hoặc nói vị cô gia của Vong Tình Đảo này không ngờ lại cường thế như vậy, trực tiếp chỉ vào mũi mắng thẳng họ là cái thá gì, còn đuổi ra ngoài?
Đó chính là lão thần tướng công huân chồng chất, tư lịch cao tới khiếp người, còn có vị U Châu Lữ lão tiên sinh kia, cũng thanh danh vang dội, đức cao vọng trọng, về phần tú sĩ áo trắng... Hắn thì không có gì, quả thật không có bản sự quá lớn, mắng thì cứ mắng, chỉ là mắng hắn ở trước mặt mọi người như vậy, chắc khẳng định sẽ đắc tội với cha vợ sau lưng hắn!
Về phần hưng phấn thì càng đơn giản hơn, như vậy có náo nhiệt để xem rồi.
Nghe thấy những lời này, Vong Tình Đảo Hải Thần Vệ trấn thủ bên cạnh ai nấy đều trợn tròn mắt.
Ba vị này đều là khách quý đường đường chính chính đến xem lễ, cô gia bảo đuổi ra ngoài, mình có đuổi không?
- Ngươi.. Tiểu nhi vô lễ ngươi...
Nghe nghe Phương Nguyên nói vậy, vị lão thần tướng và Lữ lão tiên sinh đều biến sắc, dựa vào thân phận và danh khí của bọn họ, bất kể là đến nơi nào, đều sẽ có người dùng lễ đối đãi, cho dù là Đạo Tử thánh địa, gia chủ thế gia, cũng phải phụng bọn họ là thượng khách, hiện giờ đến Nam Hải Vong Tình Đảo này, trước mặt nhiều người như vậy, không ngờ bị một tiểu bối xuất thân hàn môn mắng?
- Lão phu chỉ là đến khuyên ngươi làm việc phải biết đại cục, chú ý đại thế, không ngờ lại bị ngươi lăng nhục như vậy...
- Tiểu nhi ngươi sao lại càn rỡ đến thế, chẳng lẽ một chút lễ số cũng không hiểu à?
...
Lão thần tướng và Lữ lão tiên sinh đều tức tới run cả người, nói chuyện cũng có chút không thông thuận.
Mà tuy tú sĩ áo trắng Đặng Vi giỏi ăn giỏi nói, nhưng dù sao tu vi vẫn hơi thấp, nghênh đón khí thế Chí Tôn Nguyên Anh của Phương Nguyên, lại bị chấn nhiếp, một lúc sau vẫn không có phản ứng, cho tới khi hồi thần, trong lòng định ra mấy kế, vừa muốn nói chuyện, lại thấy Phương Nguyên từng bước ép sát, đột nhiên bước ra một bước về phía trước, khí thế đó giống như núi đè xuống, lại khiến hắn phải ngậm miệng lại.
Ánh mắt Phương Nguyên rất lạnh lùng, thậm chí là chán ghét nhìn ba người bọn họ, nói:
- Uổng cho các ngươi cũng là người có uy tín danh dự trong giới tu hành, không biết nhận được lợi ích gì, lại muốn thay những người không dám lộ diện đến làm thuyết khách, chỉ là cho dù các ngươi nói toạc ra, lại vẫn quên một chuyện!
Khi này, tay hắn nhẹ nhàng xòe ra, viên Vạn Long Hồn Châu đó bay đến lòng bàn tay hắn, hồng quang dập dềnh, long uy cuồn cuộn, một cỗ khí thế kinh người tỏa ra, đánh tan cả mây trôi trên trời, mà hắn đứng trong long uy này, áo xanh phần phật, cả người giống như thần đế.
Trong thanh âm dường như muốn phát tiết ra sự bức tức đã tích góp bao lâu:
- Những Long Hồn này là Phi Linh sư muội của ta phong ấn đến hạt châu này, là nàng ta tự mình giao cho ta, để ta mang ra khỏi Long Tích, đây vốn là đồ của ta?
- Có liên quan gì tới thiên hạ này?
- Ta nguyện ý cho ai, thiên hạ này ai quản được ta?
Những lời nói nói năng đầy khí phách, giống như chém đinh chặt sắt, khiến cho các tu sĩ đều chấn động biến sắc.
- Ngươi...
Ba vị tu sĩ đó cũng ngẩn ra, ngàn vạn lần không ngờ Phương Nguyên lại nói như vậy.
Phải biết rằng lai lịch của Long Hồn quả thật có quan hệ trực tiếp với Vong Tình Đảo tiểu Thánh Nữ, nhưng một loạt kế hoạch này, thậm chí bao gồm cả sự tồn tại của tiểu Thánh Nữ đều là cao nhân của Nam Hải Vong Tình Đảo, Tiên Minh và Dịch Lâu thôi diễn, thậm chí chuyện nàng ta cuối cùng đi ra một bước đó, đều nằm trong kế hoạch của mọi người, như vậy Long Hồn nàng ta phong ấn, sao có thể nói là vật cá nhân?
Nhưng những lời này, trong lúc vội vã làm sao có thể nói ra được?
Chỉ có vị tú sĩ áo trắng kia là thần sắc kinh hãi, biết tới lúc mình nên lên tiếng rồi, vội vàng tìm hết bụng chuẩn bị từ ngữ.
Nhưng Phương Nguyên lại căn bản không cho hắn cơ hội lên tiếng, vừa dứt lời, liền lạnh lùng nhìn lướt qua thống lĩnh của Hải Thần Vệ trấn thủ bên cạnh, lạnh lùng quát:
- Ta đã bảo các ngươi đuổi họ ra, ngươi còn ngây ra đó làm gì?
Thống lĩnh Hải Thần Vệ cũng lập tức ngây đơ, nhìn mấy vị trưởng lão giống như cầu xin giúp đỡ.
Cửu cô trấn thủ bên cạnh Phương Nguyên đột nhiên lạnh lùng lên tiếng:
- Lời nói của cô gia chính là lời nói của Vong Tình Đảo, hắn bảo ngươi đuổi người ra, vậy thì cứ đuổi ra, bằng không ngươi đứng ở chỗ này để làm vật trang trí à? Lập tức làm việc ngay, sau đó chủ động giao ra lệnh bài thống lĩnh, tới Sầu Vân Hải Lĩnh nhận phát, lần sau còn trái lệnh cô gia, mạng này cũng không cần nữa.