Chương 1335: Gan đồ long (1)
Chẳng lẽ trên Nam Hải thực sự sẽ có một hồi thần tiên đánh nhau sao?
Trong một mảng hỗn loạn này, chỉ có Phương Nguyên vẫn trầm mặc như cũ.
Sâu trong ánh mắt có quang mang lấp lánh:
- Đợi lâu như vậy, cá lớn cuối cùng cũng tới rồi!
- Ha ha, Bạch Thạch Nương Nương, vì tiểu nhi không biết trời cao đất rộng như vậy, Vong Tình Đảo có cần làm tới một bước này không?
Nhìn thấy Vong Tình Đảo phòng ngự sâm nghiêm, hơn nữa vừa thấy bọn họ xuất hiện, không nói hai lời liền triển khai trận thế, rõ ràng chính là bộ dạng coi họ như đại địch, người xuất hiện trong chư thiên chung quanh lòng cũng thắt lại, không dám lơ là, khí thế trong chốc lát trở nên sâm nghiêm hơn rất nhiều, trong đó người đầu tiên tới quan sát một lúc, nhẹ giọng cười, nói với đại trưởng lão của Vong Tình Đảo.
- Nếu đã biết danh hào trước kia của ta, chắc cũng là cố nhân, nếu ngươi tới Nam Hải ta, không đưa bái thiếp, đường đường chính chính tiến vào, lại muốn giấu giếu bốn bộ ám thủ, còn ở trên trời đợi lâu như vậy là muốn làm gì?
Đại trưởng lão Bạch Thạch Nương Nương cười lạnh, một thân khí cơ ngưng luyện, không hề kém hơn những người đó.
Lúc này nàng ta đối mặt với người ngoài, thần sắc cũng không hề nội liễm dịu dàng như lúc bình thường ở đảo, ngược lại lờ mờ lộ ra mấy phần khí phách, nhìn lên trời, lại nói:
- Vả lại, đây là cô gia của Vong Tình Đảo ta làm việc, phân phối Long Hồn, ban thưởng Long Tích cho người có công, nếu các ngươi có gì muốn nói, có thể trực tiếp gặp mặt, hiện giờ trốn ở sau mây, nói những lời châm chọc đó là đạo lý gì?
- Ha ha, Bạch Thạch Nương Nương nói sai rồi.
Trong chư thiên Nam Hải, sau một mảng hỏa quang màu đỏ đó có một thanh âm hơi bén nhọn vang lên, cười nói:
- Chúng ta chỉ kính trọng Vong Tình Đảo lão tổ tông, cho nên mới không tiện dùng chân thân gặp mặt, để tránh tương lai khó ăn khó nói, nhưng tiểu nhi này, lấy của chung làm của riêng, tự ý phân phối, đúng là làm xằng làm bậy, chúng ta há có thể chỉ ngồi nhìn, không đi lên hỏi một chút?
- Việc Long Hồn là tư hay công, tạm thời không luận, nhưng cô gia nhà ta nói không sai, Long Hồn này do Thánh Nữ của Vong Tình Đảo ta phong ấn là thật, do cô gia mang về cũng là thật, phong ấn này chỉ có hắn có thể mở, chẳng lẽ hắn không có quyền phân phối à?
Bạch Thạch Nương Nương nghe giọng nói sắc bén đó, lại cười lạnh một tiếng, nói:
- Về phần của công mà ngươi nói... Ta chỉ hỏi các ngươi một câu, cái gọi là của công thiên hạ này nếu thực sự đến trong tay các ngươi, vậy còn có thể còn là của công thiên hạ sao?
Trong hư không, mọi người đều trầm mặc, thần sắc lạnh lùng, lờ mờ đã tức giận.
Một lúc sau, phía tây đột nhiên có một đạo ánh mắt, xuyên qua tầng tầng mây trôi, trực tiếp nhìn tới trên mặt Phương Nguyên, điềm nhiên nói:
- Tiểu nhi, ngàn câu vạn câu, ngươi đều không có tư cách phân phối Long Hồn này, hay là giao cho Tiên Minh làm chủ đi, để tránh gây họa!
- Lớn mật!
Chân trời tây nam, trên một hòn đảo xanh, đột nhiên có một đạo thân ảnh ngự kiếm bay lên không, nhắm thẳng về chỗ thanh âm đó truyền đến mà hét lớn:
- Ngươi là cái thá gì, cũng dám đến uy hiếp Nam Hải Thánh Tử, thực sự cho rằng Vong Tình Đảo nhiều nữ lưu thì không dám đồ thần à?
- Bích Hỏa Tiên Tử, ngươi vẫn nóng tính như vậy!
Có một thanh âm khác vang lên, nặng nề cười nói:
- Nam Hải Vong Tình Đảo là một trong Thất Đại Thánh Địa, thế gian ai dám xem thường, chỉ là cho dù Thất Đại Thánh Địa, cũng phải giảng đạo lý, nếu các ngươi thực sự muốn che chở cho tiểu nhi khư khư cố chấp này, vậy đừng để hắn tùy ý lãng phí Long Hồn có liên quan tới đại kế độ kiếp, không sợ chọc giận người trong thiên hạ, khiến Vong Tình Đảo thành thiên hạ công địch sao?
- Nực cười!
Chân trời tây bắc, trên một hòn đảo nhìn thì trụi lủi, chỉ có một mảng ánh sáng kim loại lấp lánh, vang lên một thanh âm ngầm có ý sát phạt, lập tức liền thấy trong không trung kim quang lấp lánh, có một nữ tướng thân mặc kim giáp chậm rãi bước lên không trung, trong tay xách một cây kim thương long văn dài hơn ba trượng, ánh mắt lạnh lùng đảo qua chư thiên, thản nhiên nói:
- Vong Tình Đảo ta che chở cô gia nhà mình, liên quan gì tới các ngươi, cô gia nhà ta phân phối Long Hồn của chính hắn, lại liên quan gì tới các ngươi? Nói gì mà thiên hạ công địch.
Ánh mắt lạnh lùng, cười lạnh nói:
- ... Ha ha, chẳng lẽ Vong Tình Đảo ta không có tư cách trở thành thiên hạ công địch à?
...
Tình thế trong sân đột nhiên trở nên ngưng trọng.
Các tu sĩ đại năng trên trời cũng đều trầm mặc.
Bọn họ cũng không ngờ, sự cường thế của Vong Tình Đảo hơn xa tưởng tượng của bọn họ, dường như thật sự hoàn toàn không bận tâm tới phải khai chiến, nhưng, hiện giờ cách đại kiếp chỉ có hai mươi năm, ai thực sự dám vào lúc này khai chiến với tồn tại như Vong Tình Đảo?
Trầm mặc rất lâu, sát cơ dày đặc.
Cuối cùng vẫn có người không nhịn được, lạnh lùng nhìn về phía Phương Nguyên:
- Tiểu nhi, ngươi thực sự muốn không đâm thủng tường nam thì không thôi à?
Trên tiên đài, các tu sĩ nhìn thấy một màn này, trong lòng đều cả kinh.
Không biết bao nhiêu ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Phương Nguyên.
Xét đến cùng, chuyện này vẫn phải rơi xuống người Phương Nguyên, cho dù có Nam Hải Vong Tình Đảo làm chỗ dựa, nhưng hiện giờ bị nhiều đại nhân vật như vậy nhìn chằm chằm, thậm chí đối phương hoàn toàn không che giấu sát khí trong lòng, hắn thực sự dám tùy ý phân phối Long Hồn này à?