Chương 1336: Gan đồ long (2)
Mà nghênh đón những ánh mắt này, Phương Nguyên chậm rãi đứng lên.
Mặt hắn không có biểu cảm, nhìn về phía mấy đạo khí cơ trong không trung, không có nửa phần sợ hãi, chỉ chắp tay với mấy vị trưởng lão của Vong Tình Đảo, nói:
- Các vị tiền bối, chuyện này ta đã có quyết định, không cần các ngươi lo lắng cho ta!
Dứt lời, hơi quay lại, nói lên trời:
- Các vị tiền bối tới đây, là vì muốn đòi Long Hồn à?
Mấy người đó nghe hắn nói vậy, thanh âm cũng trở nên ôn hòa, một người trong đó cười lạnh nói:
- Tuy chúng ta không phải muốn tìm ngươi đòi Long Hồn, nhưng cũng không thể để mặc ngươi lãng phí nó, ngươi hiện tại vẫn rất non nớt, không có tư cách phân phối Long Hồn, giao ra Vạn Long Hồn Châu, trở về tu hành cho tốt, đến cảnh giới Hóa Thần rồi hãy nhúng tay vào đại sự thiên hạ!
- Lời nói của các vị tiền bối nói đều có đạo lý!
Phương Nguyên trầm mặc một lúc, bỗng nhiên mở miệng trả lời.
Mọi người chung quanh nghe vậy đều ngẩn ra, sắc mặt trở nên có chút phức tạp.
Ngay cả trong không trung, đám người Bạch Thạch Nương Nương cũng có chút kinh ngạc nhìn tới.
Dường như không ngờ Phương Nguyên lại ở trước mặt mấy người này, biểu hiện ra vẻ dễ nói chuyện như vậy.
Nhưng càng không ngờ là, Phương Nguyên hướng về phía chân trời phía đông, nhìn thân ảnh xuất hiện sớm nhất đó rồi bỗng nhiên mỉm cười, ngoắc tay gọi Vạn Long Hồn Châu tới, lúc này bên trong Vạn Long Hồn Châu, có một đạo Long Hồn bị triệu hoán ra, hồn châu khẽ động, Long Hồn đó cũng liền đi theo, lập tức cuốn lên mây trôi trên trời, từng đợt cuồng phong từ trên mặt biển chung quanh quét ra.
Sau đó Phương Nguyên điều khiển đạo Long Hồn này, nói về phía thiên không phía đông:
- Nếu tiền bối muốn Long Hồn này, vậy thì cho ngươi.
Tất cả mọi người lập tức ngây đơ.
Còn tưởng rằng mình nghe lầm, giờ muốn giao ra Long Hồn à?
Trong bụng cũng không biết nghẹn bao nhiêu lời, vò đầu bứt tai, hận không thể đi tới nhắc nhở một câu.
Mà trên thiên không phía đông, tồn tại kia cũng trầm mặc, một lúc sau liền nói:
- Ngươi rốt cuộc là muốn...
Không đợi hắn nói xong, Phương Nguyên liền nói:
- Nói cho ngươi là cho ngươi thật!
Chưa dứt lời, đột nhiên phi thân lên, một thân áo xanh phần phật, xòe ra trên biển xanh.
Sau đó, hắn xoay người, đạo Long Hồn đó dưới sự thôi động của hồn châu, bay xung quanh người hắn, long tư thoát tục, vĩ lực cuồn cuộn, giống như một con thần long chân chính, thân hình khẽ động, liền tạo nên một cơn cuồng phong, gào thét chắn trước mặt hắn.
Mà lúc này, Phương Nguyên nhìn Long Hồn trước người, mặt không biểu tình, sau khi nhìn về phía thiên không phía đông, đột nhiên tay phải vươn lên trời, một thân thanh khí cuồn cuộn, ở trong bàn tay hắn hóa thành một thanh đại đao thanh khí hàn quang lấp lánh, sau đó tay hắn cầm đao, cũng không nói nhiều, chỉ hung hăng chém xuống đầu rồng!
- Vù!
Long Hồn này dưới sự khống chế của hồn châu, vốn đã không có nửa phần sức chống đỡ đối với hắn, hơn nữa một đao này của hắn rất hung ác, giơ tay chém xuống, đầu rồng cực lớn lập tức lăn xuống, ngay sau đó, chính là cả đạo Long Hồn bỗng nhiên tán ra.
Tinh khí cuồn cuộn, bên trong ẩn chứa mảnh vỡ đại đạo huyền diệu, vào một thoáng này hóa thành cuồng phong, cuốn thẳng về phía xa xa, trên mặt biển, nháy mắt trở nên ba quang lấp lánh, không biết bao nhiêu người bị tinh khí nồng đậm đến cực điểm bao phủ, dưới một hơi nuốt nhả, đồng thời cảm thấy pháp lực cuộn trào, một thân tu vi không ngờ vào lúc này đột nhiên cao hơn nhiều.
Nhưng trong lòng bọn họ lại hoàn toàn không cảm thấy vui mừng, mà đồng thời trợn mắt há hốc mồm!
Ánh mắt nhìn Phương Nguyên cơ hồ sợ tới mức choáng váng!
....
Đó chính là Long Hồn, không ngờ cứ như vậy bị hủy một đạo?
Cho dù là Bạch Thạch Nương Nương ở trong không trung, nhìn thấy một màn này cũng lập tức biến sắc!
Nàng ta dường như muốn nói gì đó, nhưng vẫn nhịn được!
Mà Phương Nguyên lúc này càng không khách khí, sau khi một đao chém Long Hồn, sắc mặt không hề biến hóa, áo xanh bị cuồng phong từ Long Hồn hóa thành thổi cho bay phần phật, thân hình lại không ngừng, quay về thiên không phía nam, nơi có một mảng hỏa diễm màu đỏ, trầm giọng nói:
- Nếu vị tiền bối này đã tới, tất nhiên cũng không thể tay không mà về, một đạo Long Hồn này hiếu kính cho ngươi đi!
Khi nói, trên tay hồng quang xuất hiện, lại một đạo Long Hồn bay ra, sau đó hắn lại giơ tay chém xuống.
Lại một đạo Long Hồn vỡ nát, hóa thành cuồng phong cuồn cuộn, tỏa ra trên đảo trong biển chung quanh.
Tu vi của các tu sĩ chung quanh lại đề thăng một tầng, nhưng người lại như hóa đá.
Bạch Miêu ngồi cách Phương Nguyên không xa đã thèm ăn tới mắt trợn tròn, không ngừng liếm móng vuốt.
Phương Nguyên chém đạo Long Hồn thứ hai, lại nhìn về phương hướng khác, nói:
- Còn có các vị tiền bối nữa, cũng không cần khách khí!
Miệng nói, tay lại không chậm chút nào, trực tiếp kéo một Long Hồn về, muốn vung đao chém xuống.
- Chậm đã...
Trong không trung, bỗng nhiên có thanh âm vang lên, gấp tới âm điệu cũng thay đổi.
Phương Nguyên lạnh lùng ngẩng đầu, nhìn về phía không trung, cũng không nói gì, chỉ có đáy mắt là đầy vẻ tàn nhẫn.
Thanh âm đó dường như có chút run rẩy:
- Tiểu nhi vô tri ngươi, có biết đây là vật gì không, đây là Long Hồn có thể tạo nên đại tu cảnh giới Hóa Thần, là chí bảo thế gian, thiếu đi một đạo, thế gian sẽ mất đi một phần hy vọng chống đỡ đại kiếp, mà ngươi... Mà ngươi không ngờ lại chém đi ba đạo, ngươi có biết điều này đại biểu cho thế gian sẽ thiếu đi ba vị cao thủ không? Ngươi... Quả thực là làm xằng làm bậy!