Chương 1337: Long Hồn của ta do ta chia (1)
- Cho các ngươi cũng là lãng phí, vì sao ta không thể chém?
Thanh âm của Phương Nguyên lộ ra vẻ vô cùng bình tĩnh, thậm chí khi nói, lại vung đao.
Xoẹt một tiếng, lại một đạo Long Hồn triệt để sụp đổ, tinh khí cuồn cuộn, tán trong vô hình.
- Dừng tay...
Trong không trung, có người lòng đầy phẫn nộ, hô to:
- Tiểu nhi điên cuồng ngươi rốt cuộc muốn thế nào?
Phương Nguyên tay trái cầm Vạn Long Hồn Châu, tay phải xách đao, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Đao trong tay chậm rãi chỉ về phía xa xa, lạnh lùng nói:
- Cút!
Hư không lặng ngắt, giống như ngay cả gió biển cũng ngưng kết.
Một tiếng cút của Phương Nguyên ra khỏi miệng, khuấy động tứ vực bát phương, giống như chấn nhiếp mọi người trong sân.
Các tu sĩ chung quanh trên mặt đều lộ ra vẻ khiếp sợ khó có thể hình dung, nhìn Phương Nguyên, cơ hồ là không dám tin lời hắn nói ra.
Đó chính là đại tu Hóa Thần, đại nhân vật một câu nói thôi cũng là kinh thiên động địa, không ngờ lại có người dám mắng chửi bọn họ như vậy.
Nhưng, chư vị thượng tiên Hóa Thần ẩn thân trên chín tầng trời, khí thế ngập trời đó lúc này cũng đều trầm mặc.
Nghênh đón một tiếng cút kinh thiên động địa của Phương Nguyên, bọn họ tất nhiên cũng khó chịu, rõ ràng có thể cảm thấy có một cỗ tức giận được cố gắng kìm nén, nhưng bọn họ nhất thời lại không nói gì, giống như bị sự điên cuồng trên người Phương Nguyên chấn nhiếp, lúc này đã đâm lao phải theo lao, trong lòng vừa uất nghẹn lại vừa giận dữ, nhưng lại không thể không vội vàng trao đổi thần niệm...
Hiện tại chẳng lẽ còn có thể tiếp tục xuất thủ sao?
Vong Tình Đảo bày ra khí thế không ngại đánh một trận, cho dù thật sự giao thủ, bọn họ có cơ hội bắt được Phương Nguyên ư?
Nếu không thể bắt được Phương Nguyên, vậy chẳng phải là để mặc hắn không ngừng trảm sát Long Hồn à?
... Mẹ nó, tiểu nhi này lúc trước luôn miệng nói nếu có người bức hắn, hắn sẽ hủy diệt Long Hồn, thì ra là sự thật!
Nếu ngươi là muốn dọa chúng ta, hủy diệt một đạo là được rồi?
Không ngờ còn hủy diệt ba đạo?
...
Bọn họ tới đây, hiển lộ thần uy, tất nhiên là có mục đích, mà mục đích này thậm chí không phải vì mình, mà là vì một số thế lực sau lưng, có người là phụng mệnh mà đến, mà mục đích đến là để giữ được Long Hồn, để tránh thực sự lưu lạc đến tay người khác, nhưng với thế cục hiện giờ, lại trở thành bọn họ không lùi, Long Hồn này thật sự sẽ bị hủy.
Thế là, bọn họ thực sự có chút khó xử!
Có điều cũng may, bọn họ cũng không khó xử quá lâu, có một đạo thần quang, từ cực bắc bay tới.
Đạo thần quang đó không biết đến từ ngoài bao nhiêu vạn dặm, bên trong ẩn chứa một tin tức vô cùng đơn giản.
- Đi!
Thế là mấy vị đại nhân vật cảnh giới Hóa Thần này lập tức trầm mặc.
- Tiểu nhi, nhớ kỹ những gì hôm nay ngươi đã làm!
Trong thiên không phía đông,vị đại tu khí thế ngập trời sau khi trầm mặc rất lâu, lạnh lùng bỏ lại một câu, sau đó đột nhiên có một trận cuồng phong đi xa, khiến hải vực vừa ánh sóng lấp lánh đã dần dần quy về bình ổn.
Mà trong chân trời Nam Hải, một mảng mây lửa đó cũng nhanh chóng thu liễm, giống như một tia lửa, vội vàng độn về phía tây.
Mấy phương vị khác lại trực tiếp khí tức thu liễm, lặng lẽ không một tiếng động.
Bọn họ không buồn chào hỏi, lặng lẽ bỏ chạy.
Đây đương nhiên là một chuyện rất mất mặt, nhưng cũng may, bọn họ từ lúc ban đầu đã vốn không hiện ra chân thân!
...
Hư không lập tức im lặng, đột ngột như lúc những người đó đến.
Các tu sĩ trên tiên đài ai nấy thần sắc vô cùng kinh ngạc, giống như ở trong mộng nhìn mây tản trong không trung, thầm nghĩ đây chính là đại tu Hóa Thần, tồn tại giống như thần tiên, không ngờ thực sự bị bức phải rút lui như vậy?
- Tiểu nhi này nhìn thì thật thà, không ngờ lại tàn nhẫn như vậy.
Mà trong hư không chung quanh Vong Tình Đảo, đại trưởng lão Nam Hải Bạch Thạch Nương Nương đứng trên chín tầng trời, sau khi xác định mấy đạo khí tức đó đã phụng mệnh rút lui, trong lòng cũng thầm thở phào, sau đó ánh mắt có chút phức tạp nhìn Phương Nguyên, thở dài một tiếng, cảm nhận được tinh khí vô cùng nồng đậm chung quanh, cảm thấy có chút đau lòng, không nhịn được lại thở dài.
- Chẳng trách lão tổ tông cảm thấy ngươi có tư cách vào Nam Hải thánh địa ta!
Mà nhị trưởng lão nóng tính thì vẻ mặt cổ quái nhìn Phương Nguyên, khen:
- Có gan!
Tam trưởng lão một thân kim giáp thu hồi kim thương long văn, chậm rãi từ trong hư không đi xuống, ánh mắt vô cùng bình tĩnh, quan sát Phương Nguyên, thản nhiên nói:
- Đảm phách này cũng hiếm có, sau này không có rảnh thì cứ tới Kim Qua Đảo ta chơi!
- Ha ha, lão thân đã nói đó là một hảo hài tử mà?
Mà trong đại điện ở sâu nhất Vong Tình Đảo, lão tổ tông của Nam Hải Vong Tình Đảo chậm rãi thu lại một cái tráp cổ xưa, cười nói với một lão ma ma bên cạnh:
- Ngươi nhìn đi, lão thân đang định giúp hắn giết một hai con chó không có mắt để lập uy, nhưng tiểu tử này không ngờ không cần chúng ta xuất thủ, qua chuyện này, thế gian còn có ai dám không thừa nhận hắn có quyền phân phối Long Hồn?
Lão ma ma bên cạnh rất hiểu chuyện cười nói:
- Một câu con mẹ đúng là chân truyền của lão tổ tông!
Lão tổ tông cười cười lộ ra vài cái răng lưa thưa còn sót lại, vỗ tay:
- Đúng đúng, mấy nha đầu đó không học được, da mặt quá mỏng, cả Linh nha đầu cũng vậy, xảo trá tai quái, lại không học được chửi người, không ngờ tiểu tử này lại học được...
...
Mà trên tiên đài, Phương Nguyên nhìn thấy những đại tu Hóa Thần đó đều đã rút lui, thần sắc căng thẳng cuối cùng cũng dịu đi.