Chương 1342: Nơi này chính là thánh địa (2)
Bởi vậy bọn họ vẫn luôn coi đám người Phương Nguyên là nhân vật anh hùng, đương nhiên nên có phần thưởng!
Mà Phương Nguyên quán triệt suy nghĩ này, không nghi ngờ gì nữa lập tức có được vô số sự ủng hộ và thừa nhận.
Mấu chốt nhất là vào loại thời điểm này, những thế gia đạo thống bình thường đều phản đối Phương Nguyên phân phối Long Hồn cũng đều bảo trì trầm mặc, không biết bọn họ là không muốn mở miệng vào lúc này, để tránh bị người ta mắng một tiếng "Mưu tư", hay là ý thức được Phương Nguyên quả thật đã giành được quyền lực phân phối Long Hồn, lo lắng lúc này mà lên tiếng phản đối, sẽ triệt để mất đi hy vọng có được Long Hồn.
Nhưng nói tóm lại, bọn họ đều không phản đối gì.
Mà điều này cũng khiến cho thanh danh của Phương Nguyên bắt đầu dùng một loại xu thế kinh người truyền khắp thế gian!
...
- Ngươi xử lý chuyện này không tồi!
Trong tiên điện của Vong Tình Đảo, Nam Hải Lão Tổ và Phương Nguyên ngồi hai bên bàn cờ, vừa chơi cờ vừa nói chuyện, lão tổ tông có vẻ tâm tình rất tốt, hai mắt đục ngầu càng nhìn Phương Nguyên càngcảm thấy thích thú.
- Là lão tổ tông an bài tốt!
Phương Nguyên cũng rất biết lễ, chắp tay thi lễ với lão tổ tông.
Hắn tất nhiên biết, lần này mình chỉ là đối kháng một số thế lực âm thầm bức bách mình, không giao Long Hồn ra, sau đó khi Tiên Minh phái người tới thử mình, biểu đạt ra thái độ được Tiên Minh tán thành mà thôi, cái khác, ví dụ như một số nghị luận của thế gian, thậm chí là rất nhiều thế gia và đạo thống tỏ thái độ, đều không thoát được liên quan tới vị lão nhân này.
Bà ta mượn chuyện này, dùng lực lượng của Vong Tình Đảo giúp mình tạo..
Mình trước kia cũng làm ra được chút thanh danh, nhưng ở trong mắt người của giới tu hành, chuyện mình làm quá hiểm, có đôi khi cũng quá tuyệt, phần lớn chỉ là đề tài câu chuyện trên phố, không có quá nhiều sức ảnh hưởng, hiện giờ thì khác rồi, Vong Tình Đảo đã đưa thanh danh của mình lên mức cao nhất, đã lờ mờ vượt qua bốn vị tiểu thánh của Trung Châu, đạt tới trình độ cao hơn.
- Nhóm Long Hồn đầu tiên đã được phân phát, cũng chỉ đại biểu cho Tiên Minh và thế gia đều thừa nhận ngươi có quyền lực phân phối Long Hồn, nhưng Tiên Minh không phải dễ đuổi như vậy, ba lão nhân ngày trước tới, ngươi và lập minh ước gì với bọn họ để thuyết phục bọn họ?
Lão tổ tông ngưng thần một lúc, đi một quân cờ, hỏi.
- Cho yếu không cho mạnh!
- Cho nhỏ không cho lớn!
- Cho trẻ không cho già!
Phương Nguyên bình tĩnh trả lời, ứng đối nước cờ của lão tổ tông, sau đó nói:
- Cuối cùng tất cả mục đích đều chỉ hy vọng có dễ khống chế người có được Long Hồn hơn, nếu thế gia đạo thống có được một đạo hoặc là mấy đạo Long Hồn, kiểu gì cũng có ý đồ của riêng mình, ví dụ như bọn họ có được hai đạo Long Hồn, rất có khả năng khi đại kiếp hàng lâm, chỉ phái một đạo Long Hồn lên chiến trường, một đạo Long Hồn khác sẽ ở lại trong tộc tĩnh quan kì biến, mà điều này không thể đạt được mục đích để tất cả Long Hồn đều lên chiến trường như lúc trước ta yêu cầu!
- Mà nếu cho một số tiểu gia tộc thì lại khác, bọn họ không bảo lưu thực lực của Long Hồn, dưới tình huống bị nhiều người như vậy nhìn chằm chằm, cho dù bọn họ cũng có tư tâm, các đại thế gia và đạo thống cũng sẽ không đồng ý, chung quy cũng chỉ đành ngoan ngoãn mà ra chiến trường...
Lão tổ tông nghe Phương Nguyên nói, lâm vào trong suy ngẫm.
Phương Nguyên có chút khó hiểu:
- Lão tổ tông cảm thấy ý tưởng này của ta không đúng à?
Lão tổ tông chau mày, vẫn không nói gì.
Phương Nguyên cũng nhíu mày:
- Hay là lão tổ tông có đề nghị tốt hơn?
Lão tổ tông cân nhắc một lúc, cuối cùng vẻ mặt ngưng trọng ngẩng đầu lên:
- Ngươi có phải đã định càn khôn của ta rồi không?
Phương Nguyên:
- ... Vâng!
- Con mẹ ngươi!
Lão tổ tông hất bàn cờ, nổi giận mắng:
- Lão nhân gia ta giúp ngươi làm nhiều như vậy, kết quả ngươi lại định ta mười lần càn khôn?
Vẻ mặt Phương Nguyên rất bất đắc dĩ:
- Ván này ta đã nhường ngươi rồi...
Lão tổ tông:
- Câm miệng!
...
Cờ thì không đánh được nữa, thế là đành phải cất bàn cờ, Phương Nguyên tự mình đỡ lão tổ tông tới Tiên Sơn Lương Đình trên đảo, tự mình mở lửa, luyện một chén đan trà cho bà ta, cuối cùng vẫn khiến tâm tình của lão tổ tông tốt hơn, lại điều chỉnh tâm tình ban ngày, sau đó thở dài, nói:
- Đây dù sao cũng chỉ là bước thứ nhất mà thôi, chuyện về sau, ngươi định làm như thế nào?
Phương Nguyên nghe thấy những lời này,cũng có chút buồn rầu, nói:
- Cảm thấy việc cần làm rất nhiều, ta nên tới Ma Biên một chuyến, xem vị Hắc Ám Chi Chủ kia rốt cuộc là người như thế nào, còn muốn nghĩ cách tìm ra người đó trong Tiên Minh, nên cân nhắc xem còn ai thích hợp kế thừa Long Hồn, lại cảm thấy việc tu hành không thể trì hoãn, rất nhiều điển tịch cũng phải xem... Nhưng thời gian lại chỉ còn hai mươi năm!
Lão tổ tông nghe vậy cũng khẽ gật đầu, nói:
- Ngươi còn nhớ chuyện tu hành cũng là hiếm có, lão thân dạy ngươi một câu, ngươi phải nhớ rõ, giới tu hành dù sao cũng không phải thế gian, tu hành vĩnh viễn là quan trọng nhất, có một thân bản lĩnh mới có thể nghịch thiên cải mệnh!
Phương Nguyên gật đầu, rất tán thành lời nói của lão tổ tông.
Nhưng chung quy vẫn cười khổ.
Tu vi, tất nhiên là quan trọng nhất, nhưng mình hiện giờ nên làm như thế nào?
Hắn đã tu luyện đến cảnh giới Chí Tôn Nguyên Anh, trải qua trận chiến trong Long Tích, căn cơ càng chắc hơn, hiện giờ có Vạn Long Hồn Châu bên cạnh, lại lờ mờ ảnh hưởng đến sự tu hành của hắn, khiến cho tu vi của hắn đề thăng không ít, nhưng vẫn không đạt tới Nguyên Anh trung cảnh.