Chương 1347: Thái Thượng vong tình (1)
Tu vi của bọn họ cũng không thấp, nhục thân lại mạnh mẽ, cơ hồ đạt tới cảnh giới hoàn mỹ vô lậu, nhưng vào trong liên trì này, vẫn cảm nhận được một loại không thể hình dung không thể hình dung, giống như phàm nhân lần đầu tiên tiếp xúc với bảo dịch tiên gia, bởi vậy có thể nhìn ra được sự quý của nước hồ này, ngâm nhục thân trong liên trì, để mặc nước hồ tẩy tủy đãng cốt, lợi ích quả thật là lớn tới khó có thể hình dung.
Mà đến lúc này, Phương Nguyên cuối cùng cũng yên tâm.
Nhục thân không thể tiến vào thánh địa Thái Thượng Huyền Cung của Vong Tình Đảo, chỉ có thể rời khiếu mà ra, Nguyên Anh tiến vào, bởi vậy bảo hộ nhục thân như thế nào chính là một chuyện vô cùng quan trọng, hắn tự thấy căn cơ vững chắc, cho dù Nguyên Anh rời xác mấy tháng, nhục thân cũng không héo rũ, có điều xem ra lão tổ tông còn nghĩ chu đáo hơn, không chỉ bảo hộ nhục thân của hắn, còn ban cho hắn tạo hóa cực lớn!
Nguyên Anh ngộ nhục thân đắc đạo, còn tạo hóa gì mạnh hơn cái này?
- Tới lúc rồi, các ngươi chuẩn bị đi!
Mắt thấy Phương Nguyên và Ngô Phi đều đã tiến vào liên trì, khoanh chân ngồi xuống, lão tổ tông liền gật đầu, quải trượng đầu rồng chỉ về phía cấm địa ba trăm dặm phía sau, liền thấy tử khí giống như một mảng sương mù dày đặc, lúc nào cũng bao phủ nơi không rõ đó đột nhiên ầm ầm tách ra hai bên, để lộ một một con đường giống như có thể đi thẳng tới đại đạo!
Trong một thoáng đó, người tu vi thấp ở gần cấm địa thậm chí cảm thấy có chút chóng mặt.
Giống như chung quanh hoàn toàn thay đổi, trở nên chậm hơn rất nhiều.
- Thái Thượng Huyền Cung này chính là mấy vạn năm trước từ trên trời giáng xuống, được tổ sư của Vong Tình Đảo ta có được, vô cùng huyền diệu, trong đó có biến ảo vũ trụ, thời không luân phiên, Nguyên Anh vào nơi đây, có thể nhờ lực lượng âm mà ngộ đạo, lĩnh ngộ rất nhiều đạo lý bình thường không thể lĩnh ngộ, cũng có rất nhiều diệu dụng không thể dùng ngôn ngữ để hình dung, chỉ là lão thân nhắc nhở các ngươi một câu, diệu dụng nơi này rất nhiều, nhưng Nguyên Anh ở trong đó lại cảm thấy vô cùng thống khổ, nếu không phải đích thân tới thì thực sự khó có thể diễn tả bằng lời.
Lão tổ tông nói xong, dường như cũng có chút cảm khái, nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
- Năm đó lão thân ở bên trong một tháng, tham ngộ sự huyền diệu của thiên công, mới có tu vi hiện giờ, hy vọng hai người các ngươi lần này đi vào cũng có thể làm được!
Phương Nguyên và Ngô Phi lúc này đều đã rời xác mà ra, Nguyên Anh màu tím to bằng nắm đấm hóa thành kích cỡ người thường trong không trung, không khác gì chân nhân, đồng thời gật đầu với lão tổ tông, tỏ ý đã hiểu.
Lão tổ tông không nhiều lời, chỉ gật đầu.
Sau đó hai người tâm thần khẽ động, hóa thành hai đạo tử quang, bay vào trong cấm địa.
Tử quang vừa hiện, trong giây lát đã biến mất.
Sương tím đã tách ra hai bên rất nhanh lại bao phủ cả cấm địa.
Chung quanh liên trì, một đám trưởng lão của Vong Tình Đảo nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng đều có chút cảm khái.
Nếu không luận tu vi, chỉ nói lĩnh ngộ đối với thiên công, hiện giờ hai người đi vào một người là tiểu bối vừa đột phá Nguyên Anh, một người là tỷ muội ít tuổi nhất trong bọn họ, lĩnh ngộ đối với thiên công tất nhiên không bằng bọn họ, nhưng bọn họ đều biết, trải qua một phen tạo hóa này, có lẽ lúc hai người này đi ra, lĩnh ngộ đối với thiên công sẽ vượt xa bọn họ.
Nguyên Anh của Phương Nguyên phát động, tốc độ tất nhiên là cực nhanh, vừa tiến vào cấm địa, liền lập tức cảm thấy một loại cảm giác không thể dùng ngôn ngữ để hình dung, nếu ở ngoại giới, Nguyên Anh rời xác, thiên địa cảm nhận được tất nhiên sẽ khác với lúc ở trong nhục thân, nhưng dù sao thời không vẫn tồn tại, nhưng vào cấm địa này, không ngờ cảm thấy thời không giống như là hỗn loạn, thần thức phải chịu ảnh hưởng mãnh liệt.
Nhưng hắn dù sao cũng đã sớm làm tốt chuẩn bị, rất nhanh liền thích ứng được, tiếp tục bay về phía trước.
Lại thấy cảnh vật chung quanh là một mảng mênh mông, hoàn toàn khác với sinh cơ bừng bừng ngoài cấm địa, không ngờ không có một ngọn cỏ nào, chỉ có thể cảm thấy một mảng hư vô mờ mịt này, dường như thiên địa vạn vật đều không tồn tại, chỉ tồn tại một mình mình.
Mà lúc hắn tiếp tục bay về phía trước, trong loáng thoáng nhìn thấy một cung điện cổ xưa.
Cung điện đó cứ vậy đứng trong hư không, giống như trung tâm của thiên địa.
Chỗ cửa chính cung điện, treo một tấm biển, bên trên viết bốn chữ to.
- Thái Thượng Vong Tình!
Nhìn bốn chữ đó, Phương Nguyên trầm ngâm một lúc.
Bốn chữ này chính là lời thường thấy trong đạo điển, nhưng lý giải của mỗi người lại khác nhau, nhưng Phương Nguyên lại cảm thấy, bốn chữ này treo trước điện này, chắc hẳn nhất định có thâm ý, nhất là sau khi tiến vào cấm địa, thậm chí tiếp cận cung điện này, đủ loại biến hóa cảm nhận được lại khiến cho hắn lúc này sinh ra một loại cảm giác khó tả đối với bốn chữ này, thực sự là vô cùng huyền diệu.
Giống như chỉ nhìn thấy bốn chữ này liền khiến trong lòng hắn sinh ra rất nhiều cảm ngộ.
- A, đã có được cơ hội vào điện, còn thẫn thờ gì nữa?
Cách Phương Nguyên cách đó không xa, Ngô Phi cũng lẳng lặng quan sát tòa tiên điện này, nhưng nàng ta chỉ nhìn lướt qua rồi thôi.
Ánh mắt đạm mạc nhìn Phương Nguyên, nói:
- Nói thật, ta không có thành kiến gì với ngươi, ta cũng rất thích Linh nhi, nhưng lão tổ tông rất thương Linh nhi, bà ta lớn tuổi, càng già càng không giữ được đạo tâm, bị hồng trần vấn vít trong lòng.