Chương 1351: Qua loa đại khái? (1)
Sắc mặt Lão tổ tông lại vẫn như thường, chỉ lạnh lùng nhìn liên trì đó, cũng không tiếp nhận, chỉ nói với Bạch Thạch Nương Nương:
- Ngươi cứ quan sát kỹ, chỉ cần linh khí trong liên trì của Phương tiểu tử tiêu hao đến dưới ba thành thì ném vào một viên!
Thanh âm của Bạch Thạch Nương Nương khẽ run:
- Ném... Ném bao nhiêu?
Lão tổ tông nhìn nàng ta, cuối cùng vẫn không đành lòng mắng nhiếc sự hẹp hòi của nàng ta, chỉ nói:
- Ném hết thì thôi!
Sắc mặt Bạch Thạch Nương Nương lập tức thay đổi.
Mà lúc này, Phương Nguyên trong Thái Thượng Huyền Cung không hề biết những gì phát sinh ở ngoại giới.
Hắn chỉ đắm chìm trong lĩnh ngộ của Thiên Diễn Thuật đối với thiên công, thể hội cảm giác khó có thể hình dung này.
Hắn từ sớm đã có được Thiên Diễn Thuật, nhưng chưa từng có loại cảm giác này.
Một là lúc trước hắn mượn dùng Thiên Diễn Thuật thôi diễn thứ gì, thường thường đều có ra rất nhanh, nếu không thể đưa ra kết quả, vậy thì có thể xác định là tử lộ, hoặc là học thức mình nắm giữ vẫn chưa đủ,cho nên đều kết thúc rất nhanh, lại hoặc là nói, còn chưa thôi diễn ra kết quả, nhục thân đã không chịu nổi tiêu hao linh khí, bị bức cho chỉ có thể mau chóng kết thúc.
Nhưng giống như hiện giờ, liên tục không ngừng vận chuyển Thiên Diễn Thuật, lĩnh ngộ thứ mới, hơn nữa vì nhục thân ở trong liên trì, có linh khí sung túc bổ sung, bởi vậy không cần lo lắng tiêu hao quá lớn, thực sự là lần đầu tiên hắn được cảm nhận.
Dưới tình huống như vậy, Thiên Diễn Thuật của hắn đã vận chuyển tới trình độ chưa từng có.
Hắn trước đây thậm chí cũng không biết Thiên Diễn Thuật còn có thể vận chuyển tới loại trình độ này, hoặc là nói, hắn hiện giờ mới biết, Thiên Diễn Thuật thì ra tu vi của bản thân đạt tới một loại cảnh giới cực cao, lại đến chống đỡ cho nó, thôi diễn một số thứ vô cùng huyền ảo, mình trước kia quả thật chỉ là mượn được một chút da lông của thuật này mà thôi!
Không có có nỗi lo sau lưng, Phương Nguyên tất nhiên không ngại đọc hết thiên thư.
Từng dòng thần niệm được hắn dẫn vào Nguyên Anh của mình, lĩnh ngộ tất cả nội dung bên trong, rồi dẫn ra một đạo thần niệm khác.
Mà nội dung bao la trong Vong Tình Thiên Công cũng bắt đầu tràn ngập nội tâm hắn.
- Thái Thượng Huyền Cung quả nhiên thần diệu, lĩnh ngộ có được trong thời gian một ngày đã vượt quá mười năm công sức của ta trước kia.
Mà cách Phương Nguyên không xa, Ngô Phi vừa lĩnh ngộ xong một trang trong thiên thư, cảm ứng đại đạo chi lý vô cùng bên trong, trong lòng quả thật là vô cùng thống khoái, vô cùng thỏa mãn, cảm thấy mình ít nhất có thể ở trong Thái Thượng Huyền Cung lĩnh ngộ được năm thành thiên công trở lên, nàng ta trấn định tâm thần, sau đó giơ tay lên, lật một tờ khác.
Có điều cũng đúng vào lúc này, xuất phát từ tâm tình vi diệu nào đó, nàng ta quay đầu nhìn Phương Nguyên.
Sau đó chỉ thấy Phương Nguyên đang ngồi xếp bằng bất động, nhẹ nhàng lật từng tờ vô tự thiên thư, thần thức quét qua nội dung trong đó, chỉ mấy hơi thở, liền lại lật một trang khác, rồi lại nhanh chóng lật trang tiếp.
Loại tốc độ này khiến Ngô Phi thấy trong lòng sinh ra một loại cảm giác hoang đường:
- Tiểu nhi này là đang làm bừa à?
Vong Tình Thiên Công, rộng lớn bao la, cho dù công này vẫn được để ở Vong Tình Đảo, cho dù lão tổ tông của Vong Tình Đảo cũng không gác xó công này, mà các tu sĩ của Vong Tình Đảo, sau khi đến tu vi nhất định, có đủ căn cơ, đều sẽ cho phép bọn họ tham ngộ, nhưng hiện giờ mấy ngàn năm trôi qua, vẫn chưa có một ai có thể hoàn toàn tham ngộ thiên công này.
Trừ lão tổ tông có tạo nghệ bất tường trên thiên công ra, trong những người khác, cho dù Bạch Thạch Nương Nương tu vi cao nhất cũng chỉ tham ngộ được khoảng bốn năm thành!
Mà thập trưởng lão Ngô Phi, thiên tư không tồi, chăm chỉ cần cù, ba trăm năm trước có được sự cho phép của lão tổ tông, bắt đầu tham ngộ Vong Tình Thiên Công, mà hiện giờ, trước khi tiến vào Thái Thượng Huyền Cung, cũng chỉ lĩnh ngộ được một hai thành trong đó mà thôi.
Hiện giờ tiến vào Thái Thượng Huyền Cung, nàng ta tất nhiên vô cùng quý trọng cơ hội này, một giây cũng không ngừng, chỉ dùng một ngày thời gian đã lĩnh ngộ được một trang trong đó, sau đó tiếp tục lĩnh ngộ sâu hơn, ý đồ muốn mượn cơ hội này tham ngộ được năm thành thiên công.
Nếu có thể làm được điểm này, nàng ta sẽ trở thành người có lĩnh ngộ cao nhất về thiên công ở Vong Tình Đảo sau lão tổ tông.
Tới lúc đó, Thánh Nữ của Vong Tình Đảo tất nhiên sẽ là nàng ta!
Đương nhiên đối thủ duy nhất chính là Phương Nguyên.
Vốn trong lòng nàng ta vẫn có chút lo lắng, cũng có tâm tư so sánh với Phương Nguyên, nhưng nhìn thấy tộc độ lật xem thiên thư của Phương Nguyên nhanh như vậy, trong lòng cũng yên tâm, thậm chí cảm thấy có chút hoang đường, cảm thấy tiểu bối này thật sự đang làm bừa.
Tiến vào Thái Thượng Huyền Cung là cơ hội hiếm có cỡ nào?
Tiểu nhi này không ngờ không nắm lấy cơ hội này để lĩnh ngộ thiên công, ngược lại cố làm ra vẻ, thật sự khiến người ta khó có thể lý giải, chỉ nhìn hắn mới có một ngày đã lật xem hơn mười trang của thiên thư, cơ hồ đạt tới mức độ tham ngộ của mình trong ba trăm năm, hơn nữa tốc độ dường như không hề chậm lại, vẫn đang tiếp tục lật xem, càng khiến cho thập trưởng lão Ngô Phi cảm thấy nực cười.
Muốn đọc nội dung trong thiên công, ở đâu mà không thể?
Hiện giờ chính yếu là tham ngộ đạo lý trong đó, ngươi lật nhanh tới mấy thì cũng có ích lợi gì?
Vốn định khuyên hắn một câu, nhưng nghĩ đến thời gian của mình cũng cấp bách, không thể chậm trễ, thế là lại đắm chìm vào trong lĩnh ngộ.