Chương 1352: Qua loa đại khái? (2)
Thời gian trôi qua từng giây, Phương Nguyên ở ngoại giới, nước liên trì đang nhanh chóng tiêu hao, đó đối với tu sĩ cảnh giới Hóa Thần mà nói cũng là một hồ bảo dịch quý giá dị thường, Phương Nguyên lại chỉ dùng không đến ba ngày đã tiêu hao bảy thành linh khí trong đó, mà đến lúc này, Bạch Thạch Nương Nương đành phải ném vào một viên Sinh Sinh Tạo Hóa Hoàn mà lão tổ tông dùng để kéo dài tuổi thọ.
Thuốc này chính là Đại Trận Sư cửu văn dùng các loại thần dược thế gian luyện chế mà thành, trong đó thậm chí có mấy loại tiên dược hiếm có, dược tính rất mạnh, rơi vào trong liên trì, lập tức khiến dược tính trong liên trì sôi trào.
Chỉ là viên đan dược này không thể chống đỡ được quá ba ngày, linh khí tiêu hao lại rơi xuống còn ba thành.
Bạch Thạch Nương Nương đã cảm thấy rất không bình thường, lại không nhịn được nhìn lão tổ tông một cái.
Nhưng lão tổ tông thần bình khí tĩnh, sắc mặt không có biến hóa.
Thế là, nàng ta đành phải ném thêm một viên Sinh Sinh Tạo Hóa Hoàn vào trong liên trì.
- Hai người này ngộ đạo, rốt cuộc cần bao lâu?
Các tu sĩ chung quanh đều có chút đứng ngồi không yên, không nhịn được nhìn Ngô Phi và Phương Nguyên trong liên trì.
Ngộ đạo trong Thái Thượng Huyền Cung tất nhiên tạo hóa vô tận, chỉ là thân ở trong Thái Thượng Huyền Cung, bản thân chính là một loại thống khổ và tra tấn không thể hình dung, lão tổ tông trước đây từng nói, ở bên trong mỗi một khoảnh khắc, đều sẽ phải chịu tra tấn, lúc trước lão nhân gia nàng ta ở trong Thái Thượng Huyền Cung cũng chỉ chịu được một tháng mà thôi, sau đó liền bước vào hàng ngũ cường giả hùng cứ thiên hạ, mắt thấy sắp nghênh đón lần đại kiếp thứ hai trong nhân sinh, còn ma quyền sát chưởng, chuẩn bị đại chiến một phen.
Thiên tư của Lão tổ tông vốn chính là cực cao.
Bất kể là Ngô Phi hay là lục đạo khôi thủ đó, tất nhiên đều không thể so với lão tổ tông.
Lão tổ tông có thể ở trong Thái Thượng Huyền Cung ngộ đạo một tháng, hai tiểu bối này có thể ở bao lâu?
Vốn bọn họ còn cho rằng trôi qua được bảy tám ngày thì bắt đầu suy nghĩ về vấn đề này, nhưng vì tốc độ tiêu hao cứ cách ba ngày, liền cần một việc Sinh Sinh Tạo Hóa Hoàn của Phương Nguyên, lại không nhịn được mà bắt đầu bận lòng về vấn đề này...
... Nửa tháng trôi qua!
Ngô Phi và Phương Nguyên vẫn đang tiếp tục ở bên trong ngộ đạo, không có ý tứ đi ra.
Trong lúc này Ngô Phi đã tỉnh giấc một hồi, nhưng nàng ta vẫn cắn răng chống đỡ, trong lòng chỉ có một ý nghĩ.
Hiện giờ mình cũng chỉ là vừa lĩnh ngộ không đến bốn thành thiên công mà thôi, vẫn chưa tới lúc ra ngoài.
Nàng ta lúc này, lại nhìn trộm về phía Phương Nguyên, lập tức tức tới sắc mặt thay đổi, lại thấy lúc này, Phương Nguyên không ngờ đã sắp xem xong một nửa thiên công, vẫn là bộ dạng mặt mày như thường, khí cơ trên người rõ ràng cũng không có bất kỳ biến hóa gì, càng khiến trong lòng nàng ta bất mãn, tiểu nhi này chẳng lẽ tiến vào Thái Thượng Huyền Cung này chỉ để xem sách à?
Chẳng lẽ hắn đến lúc này, vẫn ôm niệm đầu đọc sách qua loa đại khái?
Quả thực là hoang đường!
Cho dù ngươi có thể mượn cơ hội này, xem hết nội dung của cả bộ thiên công thì sao?
Nếu không lĩnh ngộ đạo lý trong đó, vẫn không có tác dụng gì!
Điều duy nhất khiến nàng ta phải nhìn đối với Phương Nguyên với ánh mắt khác chính là , hiện giờ đã ở trong Thái Thượng Huyền Cung đã rất lâu, ngay cả mình cũng lờ mờ có chút không khoẻ, cảm thấy sắp đạt tới giới hạn, nhưng tiểu nhi này vẫn là bộ dạng thần sắc như thường, cũng có thể thấy được đạo tâm của hắn rất cương nghị, nếu không phải cố ý chống đỡ, đạo tâm của hắn nói không chừng còn cường đại hơn mình!
Nhưng mình bất kể là như thế nào cũng phải chống đỡ lâu hơn hắn.
Trong lòng ôm suy nghĩ này, Ngô Phi cắn răng, ép mình vào nhập định, tiếp tục lĩnh ngộ thiên công.
Mà Phương Nguyên, không biết những biến hóa trong lòng Ngô Phi.
Hắn chỉ thần sắc như thường, bình tĩnh lật xem thiên công.
- Thiên công này lĩnh ngộ càng sâu càng khó tiếp tục tinh tiến.
Trong lòng Phương Nguyên đang thầm nghĩ, cũng dần dần minh bạch đạo lý này.
Thiên công huyền ảo khó lường, hơn nữa càng đến chỗ sâu nhất càng khó có tinh tiến.
Tựa như chơi cờ, học chơi cờ thì rất dễ dàng, nhưng muốn không ngừng đề thăng tài nghệ của mình, vậy sẽ càng lúc càng khó, nhất là sau khi đến cảnh giới cực cao, đề thăng mỗi một chút, tinh lực và tâm huyết tiêu hao đều khó hơn lúc ban đầu vô số lần!
Xem văn chương cũng vậy, biết ý tứ đại khái thì rất dễ, nhưng nếu muốn nghiền ngẫm thông thấu mỗi một tia trí tuệ của tiền nhân bao hàm trong văn chương thì lại cơ hồ là không thể...
Phương Nguyên đang ở trong Thái Thượng Huyền Cung, tinh thần vô cùng linh mẫn, vốn là linh thức được đề thăng vô số, lại vận chuyển Thiên Diễn Thuật, tốc độ nhanh đến không thể hình dung, nội dung trong Vong Tình Thiên Công cơ hồ là đảo qua một cái liền khắc sâu trong lòng, sau đó vận chuyển Thiên Diễn Thuật, liền có thể hiểu rõ, lĩnh ngộ từng phần từng phần những nội dung này, cất trong Nguyên Anh.
Lúc ban đầu, tốc độ độ lĩnh ngộ thiên công của hắn quả thực cực nhanh, chỉ dùng một ngày thời gian đẫ lĩnh ngộ gần hai thành thiên công, sau đó, thời gian một ngày hôm sau đã lĩnh ngộ đến gần ba thành, lại dùng thời gian ba ngày, lĩnh ngộ bốn thành, lại dùng thời gian năm ngày lĩnh ngộ được gần một nửa thiên công, nhưng về sau, tốc độ cũng dần dần chậm lại.
- Bởi vì nội dung cần lĩnh ngộ quá tinh vi...
Trong lòng Phương Nguyên đã biết được nguyên nhân, bởi vậy cũng không gấp.