Chương 1354: Đừng đọ với ta (1)
Tuy đoán được Vong Tình Đảo lúc này vì tẩm bổ nhục thân cho mình, nhất định phải trả giá cực lớn, nhưng cũng đành chịu. Ân tình sẽ có ngày báo đáp, cơ hội thì chỉ chợt lóe rồi biến mất!
Ôm suy nghĩ này, Thiên Diễn Thuật được thôi động đến mức cao nhất, thần thức lúc này cũng vận chuyển cực nhanh, người khác trong một hơi thở có lẽ chỉ có thể thôi động một hai niệm đầu, nhưng hắn lúc này, trong một hơi thở ít nhất cũng có hơn một ngàn niệm đầu, tiêu hóa đại đạo chi lý, thiên địa pháp tắc vô tận đó, dung nhập vào trong lòng mình, thấu hiểu phương thiên địa này hơn!
Năm thành...
Sáu thành...
Bảy thành...
Như hắn mong muốn, khi hắn ở trong Thái Thượng Huyền Cung tới ngày thứ hai mươi mốt, hắn đã lĩnh ngộ được bảy thành thiên công!
Nhưng đến lúc này, hắn vẫn cảm thấy có dư lực, vẫn có thể tiếp tục!
- Vậy thử xem có thể lĩnh ngộ hoàn toàn thiên công hay không!
Trong mắt Phương Nguyên hiện lên một tia ngưng trọng, tiếp tục đọc nội dung thiên công mới.
- Không được... Sắp không chống đỡ được rồi.
Mà khi Phương Nguyên chỉ muốn nắm lấy cơ hội này, lĩnh ngộ nhiều thiên công hơn, Ngô Phi cũng đã rất bị dày vò.
Lúc này, nàng ta cũng đã lĩnh ngộ được bốn thành thiên công trở lên, hơn nữa vẫn đang cắn răng tiếp tục tham ngộ, ý đồ muốn đề thăng lĩnh ngộ thiên công tới trên năm thành, nhưng cho dù suy nghĩ này của nàng ta có mãnh liệt tới mấy, Nguyên Anh lại có chút không chịu nổi.
Giống như lúc trước lão tổ tông đã nói, trong Thái Thượng Huyền Cung có đại tạo hóa, nhưng cũng có thống khổ vô tận, loại cảm giác thời gian bị kéo dài vô hạn này quả thực đối với Nguyên Anh cũng là một loại tra tấn, hơn nữa loại tra tấn này không phải đến từ thống khổ nhân gian chân chính, mà là một loại lực lượng thời gian, khiến cho bọn họ lúc nào cũng đắm chìm trong một loại cảm xúc khủng bố hoang vắng, cô độc, tịch liêu...
Kể ra, hoang vắng, cô độc, tịch liêu, có lẽ là một loại cảm xúc bình thường.
Nhưng khi loại cảm giác này đạt tới giới hạn, bất kỳ ai cũng không thể thừa nhận sự khủng hoảng cực độ.
Ngô Phi khi tới ngày thứ mười đã có chút không thoải mái, khi ở tới nửa tháng đã luôn giật mình tỉnh lại trong ngộ đạo, ngỡ ngàng nhìn chung quanh, không biết thân đang ở đâu, mà hiện giờ, sau khi nàng ta ở đến ngày hai mươi mốt, không ngờ sinh ra một loại cảm giác tinh thần không thể tập trung, mà biết rõ cơ hội lần này rất hiếm có, lại vẫn không dám ngộ đạo!
Nàng ta không dám đắm chìm trong loại cảm giác ngộ đạo này nữa, lo lắng mình sẽ tiêu tán, sẽ bị lạc trong hư không.
- Nhưng, hắn sao có thể...
Ngô Phi biết đã tới lúc mình nên rời khỏi Thái Thượng Huyền Cung, bằng không đạo tâm có khả năng sẽ sụp đổ.
Mà trong Thái Thượng Huyền Cung này, kết cục của đạo tâm sụp đổ chính là Nguyên Anh tiêu tán, trực tiếp hồn phi phách tán.
Nhưng trong lòng nàng ta lại có chút không cam lòng.
Khi nhìn về phía Phương Nguyên, chỉ thấy hắn đã lật xem hơn nửa bộ thiên công, sắc mặt không có chút biến hóa, vẫn đang lĩnh ngộ nội dung trong thiên công, nhẹ nhàng tự tại, giống như hoàn toàn không bị sự hoang vắng cô tịch trong Thái Thượng Huyền Cung này ảnh hưởng, ngược lại còn vô cùng thỏa mãn, điều này khiến Ngô Phi vô cùng kinh ngạc, lại tràn đầy cảm giác bất khả tư nghị và không tin.
- Vì sao...
- Tu vi của hắn không bằng ta, tuổi cũng không bằng ta, sao có thể ở trong đây lâu hơn ta?
- Ta nhất định sẽ không thua hắn, ta phải chống đỡ...
- ... Ít nhất cũng phải lĩnh ngộ được năm thành thiên công trở lên!
Ôm suy nghĩ này, Ngô Phi cắn răng kiên trì, ép mình phải lĩnh ngộ thiên công.
Thời gian từ từ trôi qua từng ngày.
Ngô Phi khó có thể kìm nén được sự khủng hoảng ở sâu trong thần hồn của mình, điều này cũng ảnh hưởng tới lĩnh ngộ của nàng ta đối với thiên công, tốc độ càng lúc càng chậm, rõ ràng vào ba ngày trước nàng ta đã tiếp cận năm thành, nhưng hiện giờ thêm mấy ngày thời gian trôi qua, nàng ta không ngờ thủy chung không vượt qua được cánh cửa này, ngược lại thần hồn lúc nào cũng mất phương hướng, chỉ có ngẫu nhiên trong lúc tỉnh táo mới có thể cảm ngộ được một cách.
Nàng ta lúc này đã sinh ra một loại khủng hoảng khó có thể hình dung đối với Thái Thượng Huyền Cung, chỉ muốn thoát ra.
Nhưng mỗi khi nhìn Phương Nguyên, thấy hắn vẫn ngồi ngay ngắn bất động, vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng liền sinh ra một cỗ không cam lòng.
Nàng ta không muốn ra sớm hơn Phương Nguyên.
Chỉ là một tia không cam lòng này cũng dần dần khiến nàng ta lâm vào trong tuyệt vọng.
Bởi vì Phương Nguyên không ngờ hoàn toàn giống như không bị ảnh hưởng gì, mà mình tựa hồ là đang phân cao thấp với một người đá.
- Đại đạo là không, vậy cầu đạo gì?
Đột nhiên, trong hư không có một thanh âm trầm trọng vang vọng bên tai Ngô Phi, chấn xuyên tâm thần.
Ngô Phi đã có chút thần thức không tỉnh táo, trực tiếp bị vấn đề này chấn động, mê man ngơ ngẩn.
Đối mặt với vấn đề này, nàng ta nhất thời không trả lời được, trong lòng bắt đầu bị một loại cảm xúc tuyệt vọng bao phủ.
- Đại đạo vốn hư vô, vậy cầu gì chân thật?
Thanh âm đó lại nặng nề vang lên, chấn động vạn vật, cả người Ngô Phi đều run lên, đối mặt với thanh âm không biết là ảo giác hay là vang ở sâu trong nội tâm này, hoàn toàn không biết nên trả lời thế nào, trong lòng chỉ lập tức mê mang, không biết làm sao.
Đúng vậy, đại đạo vốn là hư không, vậy ta đang theo đuổi cái gì?
Đại đạo vốn là hư vô, vậy ta từ trong cầu gì được chân thật?
Loại khảo vấn sâu trong nội tâm này khiến Nguyên Anh của nàng ta sắp tới rìa sụp đổ.