Chương 1355: Đừng đọ với ta (2)
Cũng biết cũng biết mình không thể ở lại nữa, nhất định phải rời khỏi, nhưng phát hiện mình không ngờ đã không khống chế được thần hồn, đạo tâm đã sắp sụp đổ, Nguyên Anh cũng hỗn loạn với lực lượng quang âm trong Thái Thượng Huyền Cung, tùy thời sẽ tiêu tán.
- Cứ như vậy mà kết thúc à?
Trong lòng nàng ta bị một loại khủng hoảng và tuyệt vọng khó có thể hình dung bao phủ, cơ hồ muốn gầm lên, lại không thể nhấc được nỗi lòng.
Nhưng cũng đúng vào lúc này, nàng ta đột nhiên nhìn thấy Phương Nguyên đã động.
Phương Nguyên đang dụng tâm lĩnh ngộ, dường như đã nhận ra nguy cơ của nàng ta, chậm rãi quay đầu nhìn nàng ta, bỗng nhiên nhíu mày, có chút thương xót thở dài, trực tiếp đứng dậy bước về phía nàng ta, xách Nguyên Anh của nàng ta, chậm rãi bước ra ngoài Thái Thượng Huyền Cung.
Sau khi rời khỏi Thái Thượng Huyền Cung, Nguyên Anh của Ngô Phi dần trở nên tỉnh táo, giống như bỗng nhiên hồi thần.
Nàng ta đến lúc này, mới ý thức được loại phân cao thấp vô vị của mình lúc trước đã mang đến hung hiểm thế nào cho mình.
Mình ở trong Thái Thượng Huyền Cung quá lâu, vượt qua năng lực thừa nhận.
Nàng ta nghe thấy loại khảo vấn trong minh minh, suýt nữa đạo tâm sụp đổ, lâm vào mất phương hướng.
Cũng không ngờ vào lúc hung hiểm này Phương Nguyên lại cứu mình.
Có điều trong lòng lờ mờ cũng cảm thấy có chút tự hào, bất kể là như thế nào, mình chung quy vẫn không thua bởi hắn.
Thời gian ở trong Thái Thượng Huyền Cung của hai người là như nhau.
Hơn nữa cảm ngộ kỹ càng, nàng ta kinh hỉ phát hiện, lĩnh ngộ của mình đối với thiên công không ngờ thật sự qua được hơn một nửa, trong lòng lập tức bị một loại thỏa mãn không thể hình dung lấp đầy, dù sao, mình vẫn luôn lưu ý, mặc dù thời gian vị lục đạo khôi thủ này ở trong Thái Thượng Huyền Cung giống mình, nhưng hắn nhìn thì chỉ là lật sách một cách vô vị, không thực sự lĩnh ngộ.
Dường như là mình thắng rồi!
Điều duy nhất khiến mình nghĩ không thông là đạo tâm của người này rốt cuộc kiên định tới mức nào, không ngờ có thể chống đỡ được tới lúc này?
Mình chống đỡ lâu như vậy, Nguyên Anh suýt nữa thì tán loạn, nhưng bộ dạng của hắn lại vẫn thản nhiên như không.
- Bọn họ ra rồi.
Lúc này ở ngoại giới, các tu sĩ nhìn thấy trong sương mù ở cấm khu có hai bóng người thấp thoáng, trong lòng đều cả kinh.
- Không ngờ chống đỡ được hai mươi bảy ngày, làm rất không tồi!
Người sắc mặt dịu đi, không nhịn được khen:
- Cho dù là lão tổ tông năm đó cũng chỉ ngộ đạo được một tháng mà thôi, hai người này chống đỡ được hai mươi bảy ngày, cũng chỉ kém lão tổ tông ba ngày, chỉ là không biết ngộ được mấy thành Vong Tình Thiên Công.
Vừa vui sướng vừa vội vàng nghênh đón, muốn tiếp dẫn bọn họ ra.
Dù sao ở bên trong Thái Thượng Huyền Cung quá lâu, bình thường mà nói, thần hồn đã rất mỏi mệt.
Nhưng không ngờ, Phương Nguyên dẫn theo Nguyên Anh của Ngô Phi, lúc đi tới bên cạnh cấm khu lại ngừng lại.
- Đừng lúc nào cũng muốn phân cao thấp với ta!
Cúi đầu nhìn Ngô Phi, Phương Nguyên giống như nhìn thấu suy nghĩ của nàng ta, nói:
- Bằng không sẽ tổn thương tới chính ngươi đó.
Dứt lời, Nguyên Anh của liền khẽ động, trực tiếp đẩy Ngô Phi ra ngoài.
Trong liên trì, Ngô Phi kinh ngạc mở mắt, liền nhìn thấy trong sương mù của cấm khu, Phương Nguyên tay áo tung bay, lại quay về bên trong.
Lập tức biểu cảm trên mặt nàng ta hoảng sợ giống như thấy quỷ.
Các tu sĩ ngoài cấm khu thấy một màn này, cũng giống như thấy quỷ, nhất thời khó có thể lý giải.
- Hắn chỉ đưa thập trưởng lão ra thôi à?
- Chẳng lẽ thời gian hắn ngộ đạo ở bên trong không ngờ có thể so sánh với lão tổ tông?
Phương Nguyên không biết suy đoán của Các tu sĩ, hắn chỉ quay về trong Thái Thượng Huyền Cung, lại ngồi xếp bằng trên bồ đoàn.
- Nếu đã có thể lĩnh ngộ được tám phần tám phần, tiếp cận chín phần, vậy ai nói không thể lĩnh ngộ đến viên mãn?
Lẩm bẩm, hắn lật ra bộ phận cuối cùng của thiên thư.
Đối với Phương Nguyên mà nói, kỳ thật hắn không biết lĩnh ngộ thiên công đến cực hạn sẽ đại biểu cho điều gì, càng không biết trên đời này có phải thật sự có người lĩnh ngộ thiên công đến viên mãn hay không, hắn chỉ cảm thấy cơ hội vào Thái Thượng Huyền Cung rất hiếm có, bởi vậy liền nắm chắc cơ hội cuối cùng, tận hết khả năng lĩnh ngộ nhiều thiên công hơn, có thêm lý giải đối với thiên địa, đại đạo chí lý!
Hiện giờ, cả thể xác và tinh thần của hắn đã đắm chìm trong lĩnh ngộ đối với thiên công đại đạo.
Trong lòng bị một loại vui sướng vì tới gần đạo lấp đầy, có một loại phong phú và thỏa mãn chưa từng thấy.
Hắn căn bản không nghĩ tới vấn đề có thể bị lạc lối hay không, càng không lưu ý sự cô độc và hoang vắng, khổ tịch và tiêu tan dường như có thể tồn tại vĩnh viễn ở chung quanh, tất cả trong Thái Thượng Huyền Cung này căn bản không hề có ảnh hưởng gì đối với hắn.
Hắn trước đây chỉ muốn có thể một lòng đọc sách, không để ý tới gì hết, hiện giờ, cũng chỉ là đạt thành nguyện vọng mà thôi!
Tinh lực của Vạn Long Hồn Châu cuồn cuộn, chạy trên dưới toàn thân hắn, bổ sung tinh khí mà hắn cần để thôi diễn.
Mà Nguyên Anh thì chìm nổi trong đại đạo chí lý, cảm ngộ tất cả.
- Đại đạo là không, vậy cầu đạo gì?
Không biết qua bao nhiêu, hắn cũng cảm thấy một loại tuyệt vọng thâm trầm.
Trong hư không, giống như có một thanh âm thâm trầm đang thấp giọng quát, chấn triệt tâm thần hắn.
Phương Nguyên đang đắm chìm trong lĩnh ngộ thiên công cũng bị bừng tỉnh, cảm thấy có chút bực mình, hắn không biết thanh âm này đến từ nội tâm của mình hay là đến từ trong hư không này, nhưng có thể cảm nhận được sự hoang vắng trong câu đó.