Chương 1356: Một hơi nuốt ba ngàn dặm (1)
Loại ý cảnh này dường như hình thành một loại ảnh hưởng tới hắn, khiến hắn ý thức được tất cả đều là hư không, những gì mình theo đuổi đều là giả.
Đây là một loại niệm đầu khiến người ta bỏ cuộc trong tiềm thức.
Hắn theo bản năng ngẩng đầu:
- Ta chưa đắc đạo, chưa viên mãn, ngươi hiện tại nói với ta những cái này làm gì?
Thanh âm đó trở nên trầm thấp hơn, giống như sấm rền, vang vọng quanh người hắn.
- Đại đạo vốn là hư vô, mờ mịt không tồn tại, hoàn toàn không chân thật, ngươi cần gì phải khổ sở cầu sự viên mãn đó?
Phương Nguyên càng bực mình:
- Viên mãn, chân thực hay không, phải tự ta xem qua rồi mới nói!
Hắn lúc này cũng không biết là đang đối thoại với tồn tại nào đó trong minh minh, vẫn tưởng là được đối thoại với ý thức ở sâu trong nội tâm, nhưng ít nhiều vẫn lộ ra có chút khinh thường:
- Ta cũng từng ở trong điển tịch thấy được lúc ngộ đạo luôn sẽ có tâm ma nảy sinh, làm nhiễu loạn tâm cảnh, nhưng nếu ngươi thật sự có thể xứng với tâm ma, vậy thì đừng làm phiền ta khi ta đang một lòng làm việc!
- Đợi đại đạo của ta thành rồi sẽ đến luận với ngươi về chân thực với không chật thực, hư vô với không hư vô này sau!
...
Khi nói đến đây, tâm thần Phương Nguyên rung lên, tay áo bay mua, lập tức hư không vắng vẻ, tất cả đều quay về hư vô.
Mà bản thân Phương Nguyên thì tỉnh lại, quan sát xung quanh, tiếp tục bắt đầu lĩnh ngộ.
- Ba mươi ngày...
- Trời ạ, hắn đã ở trong Thái Thượng Huyền Cung lâu bằng lão tổ tông năm đó.
- Ba mươi ba ngày...
- Hắn không ngờ vẫn chưa ra...
- Bốn mươi ngày rồi, thằng ôn này chẳng lẽ đã chết bên trong?
- Không đúng, nếu Nguyên Anh của hắn xảy ra chuyện, nhục thân cũng sẽ nhất định phải chịu ảnh hưởng...
- Trời ạ, bốn mươi lăm ngày rồi!
- Lần này hắn nhất định đã chết bên trong rồi...
Sắc mặt các tu sĩ chung quanh giống như thấy quỷ, thì thầm to nhỏ, thật sự là thời gian Phương Nguyên ở trong Thái Thượng Huyền Cung đã hơn xa tưởng tượng của bọn họ, theo bọn họ, điều này thậm chí đã là một chuyện nằm ngoài lẽ thường, bọn họ không thể tưởng tượng, lại có người ngộ đạo trong Thái Thượng Huyền Cung lâu hơn lão tổ tông giống như thần minh trong cảm nhận của bọn họ.
Mà càng khó tưởng tượng là, ở trong Thái Thượng Huyền Cung lâu như vậy, hắn lĩnh ngộ được mấy thiên công?
Thập trưởng lão Ngô Phi sau khi rời khỏi Thái Thượng Huyền Cung, bbế quan nghỉ ngơi hồi phục đã ba ngày liền vội vàng đi ra, bởi vì nàng ta nghe nói Phương Nguyên vẫn đang ở trong Thái Thượng Huyền Cung, điều này khiến nàng ta không thể chấp nhận, thậm chí không thể tin được, liền chạy ra quan khán.
- Tư chất của người với người thực sự cách biệt nhiều như vậy à?
Không thể hình dung sắc mặt của nàng ta sau khi biết Phương Nguyên đã ở trong Thái Thượng Huyền Cung bốn mươi lăm ngày.
Nàng ta biết sau khi ở trong Thái Thượng Huyền Cung tới thời gian nhất định, ở nhiều thêm một hơi thở cũng sẽ phải chịu đựng tra tấn khó có thể hình dung, bởi vậy, nàng ta căn bản không thể lý giải một người như thế nào mới có thể một hơi ở trong đó bốn mươi lăm ngày mà không ra.
Vốn nàng ta ở hai mươi bảy ngày, đồng thời lĩnh ngộ được năm thành thiên công, ở trong mắt mọi người đã là thành tựu cực lớn, ngay cả đám trưởng lão như Bạch Thạch Nương Nương, trong ánh mắt nhìn về phía nàng ta cũng cực kỳ hâm mộ, chỉ là so sánh với Phương Nguyên, lại khiến cho chút thành tựu này của nàng ta bé nhỏ không đáng kể, trên trình độ nào đó mà nói, quả thực giống như một chuyện cười.
Đối với biến hóa sắc mặt của nàng ta, người ngoài còn chỉ tưởng là nàng ta vừa ngộ đạo xuất quan không lâu, trạng thái chưa điều chỉnh tốt, nhưng lão tổ tông của Vong Tình Đảo nhìn thấy, thần sắc liền có chút không vui, thậm chí mang theo một tia thương xót.
- Vốn là đạo tâm không vững, việc gì phải hiếu thắng như vậy?
- Vạn nhất tổn hại tới đạo tâm của mình thì là lỗi của ai?
Chỉ đối với loại vấn đề này, bà ta không trực tiếp nói với Ngô Phi.
Loại chuyện này cho dù với tu vi hiện giờ của nàng ta cũng không có biện pháp xử lý tốt.
...
- Hắn nên ra rồi...
Cho tới khi thời gian đạt tới bảy bảy bốn mươi chín ngày, lão tổ tông mới thở dài một tiếng.
Quay đầu nhìn về phía Phương Nguyên được tinh khí của Vạn Long Hồn Châu bao bọc trong liên trì, trên mặt lão tổ tông cũng lộ ra một nụ cười.
Các tu sĩ nghe vậy đều cả kinh, cẩn thận nhìn về phía cấm khu, mới phát hiện sương mù nơi đó chậm rãi biến hóa, lập tức cho rằng đây là dấu hiệu Phương Nguyên sắp ra mà dẫn động tới, trong lòng cảm thấy kỳ diệu không thôi, không ngờ giống như vừa buông bỏ được một tảng đá, dù sao, hắn cũng đã ở trong Thái Thượng Huyền Cung bốn mươi chín ngày, nếu còn có thể tiếp tục ở nữa, vậy thật sự giống như một quái vật...
- Hắn cuối cùng cũng không chống đỡ được rồi à?
Sắc mặt của thập trưởng lão sắc mặt cuối cùng cũng dễ coi hơn một chút, ngẩng đầu nhìn về phía cấm khu.
Nhưng trong thần sắc khoan khoái của lão tổ tông lại một loại thương tiếc, thấp giọng thở dài:
- Không phải hắn không chống đỡ được, mà là Thái Thượng Huyền Cung nhiều nhất cũng chỉ có thể mở ra từng ấy thời gian.
Các tu sĩ nghe thấy những lời này, ánh mắt vừa lạ vừa sợ nhìn về phía lão tổ tông.
...
- Nên ra ngoài rồi à?
Trong Thái Thượng Huyền Cung, Phương Nguyên chậm rãi mở mắt.
Hắn có thể cảm giác được, trong Thái Thượng Huyền Cung này dường như xuất hiện một loại lực lượng không thể hình dung, cỗ lực lượng quang âm đó đang chậm rãi biến mất.