Chương 1357: Một hơi nuốt ba ngàn dặm (2)
Mà cùng lúc đó, trong Thái
Thượng Huyền Cung này xuất hiện một loại lực lượng bài xích hắn, loại lực lượng này hiện giờ vẫn rất mỏng manh, nhưng theo lực lượng quang âm biến mất, loại lực lượng này cũng trở nên càng lúc càng cường đại, khiến hắn không thể tĩnh tâm ngộ đạo được nữa.
Hắn cũng minh bạch, Thái Thượng Huyền Cung sắp đóng cửa.
Điều này lại khiến cho hắn có chút tiếc nuối.
- Dù sao mới chỉ tham ngộ được chín thành thiên công...
Trầm tư một lát, hắn trực tiếp đứng lên, thu vô tự thiên thư này.
Khẽ lắc đầu, thu hồi một tia mất mát trong lòng, dù sao, trong lòng hắn cũng minh bạch, tuy mình vẫn có chút không tận hứng, nhưng nhiều nhất cũng là vậy thôi, trên thực tế, sau khi tham ngộ đến loại trình độ này, đối với Vong Tình Thiên Công đã xuất hiện đình trệ, một thành nội dung còn lại, bất kể là thôi diễn như thế nào cũng thủy chung không thể tiến gần thêm một bước, giống như bị lạc phương hướng.
Trong lòng cũng minh bạch nguyên nhân!
- Một thành thiên công cuối cùng này không phải vì Thiên Diễn Thuật của ta không đủ lợi hại, cũng không phải bởi vì đại đạo chí lý được miêu tả trong thiên công không đúng, mà là vì, kiến thức của bản thân ta kỳ thật nhiều nhất cũng chỉ có thể giúp ta lý giải thiên công đến trình độ này...
Ngẫm lại bản thân, nhân sinh trải qua mới hơn bốn mươi năm, đọc sách cần cù khắc khổ, coi như cũng bỏ khổ công, sách đọc được cũng không ít, nhưng so sánh với sự phong phú bao la của thiên công, vẫn kém rất xa, trên thực tế, cho dù hiện giờ tham ngộ được chín thành thiên công, đó cũng chỉ là mượn năng lực của Thiên Diễn Thuật, cường hành lý giải, mà trên thực tế bản thân hắn cũng chỉ có thể tiêu hóa được bảy thành!
Hai thành còn lại chỉ là cường hành lý giải, chứ không được ấn chứng với kiến thức tương ứng.
Về phần một thành còn lại, đó căn bản chính là muốn cường hành lý giải cũng không làm được, hoàn toàn không biết đạo lý này như thế nào!
Muốn lĩnh ngộ một thành còn lại, vậy phải có đủ lịch duyệt và cảm ngộ.
Như vậy hắn vốn cũng nên xuất quan rồi!
Trong lòng khẽ thở dài, Phương Nguyên xoay người, quay đầu nhìn lại.
Liền thấy tòa cung điện trong hư không này đang chậm rãi đóng cửa, giống như phong ấn một phương thế giới.
Phương Nguyên hướng về phía bốn chữ to Thái Thượng Vong Tình trên cửa cung điện, chậm rãi thi lễ, cảm khái rất sâu.
Hiện giờ lại nhìn bốn chữ này, cảm giác đã hoàn toàn khác, giống như cách một đời.
Theo Thái Thượng Huyền Cung đóng cửa, cấm khu này cũng dần dần bắt đầu bị phong ấn, Phương Nguyên đạp sương tím rời khỏi cấm khu, Nguyên Anh khẽ động, liền đi tới vùng trời liên trì, chuẩn bị quy về thân xác, có điều vừa đi ra, lại lập tức cảm thấy chút bất ngờ, chỉ thấy nhục thân của mình ngồi xếp bằng trong liên trì, Vạn Long Hồn Châu tán ra tinh lực đang không ngừng tẩm bổ cho mình.
Mà loại tẩm bổ này cũng không biết đã tiến hành bao lâu, không ngờ khiến cho trên nhục thân của mình xuất hiện từng đạo long văn như ẩn như hiện, nhìn qua có vảy có móng, giống như vật sống, nhưng nếu nhìn kỹ, lại chỉ thấy ngọc cơ thần cốt, hoàn toàn không có đấu vết.
- Đây là biến hóa gì?
Tâm niệm Phương Nguyên khẽ động, Nguyên Anh về xác, hai mắt mở ra.
Vào lúc này, một hơi nuốt nhả của hắn lập tức khuấy lên từng trận cuồng phong.
Trong phạm vi ba ngàn dặm, sóng biển cuồn cuộn, linh khí cuồn cuộn mắt thường có thể nhìn thấy bị một hơi này của hắn dẫn động, từ xa tới gần, giống như cuồng phong, dường như hóa nhục thân của hắn thành một vòng xoáy cực lớn, một giọt cũng không thừa ùa vào nhục thân hắn, sau đó tràn ngập tứ chi, hóa thành pháp lực cuồn cuộn.
Chỉ một thoáng, tu vi của hắn không ngờ tăng vọt, nháy mắt đã vượt qua Nguyên Anh trung cảnh, sau đó vẫn đang điên cuồng đề thăng, đến cuối cùng, một thân tinh khí như ánh sáng vàng rực, chiếu rọi tứ phương, thương khung bốn phương tám hướng đều sáng rực rỡ.
- Hắn hiện tại...
Trấn thủ và trưởng lão bên cạnh nhìn thấy loại thiên tượng này, theo bản năng lui về phía sau một bước.
Ánh mắt thậm chí có chút kinh sợ:
- ... Đến gì tu vi gì rồi?
- Nguyên Anh cao cấp?
Theo một thân tinh khí của Phương Nguyên quy về bách hải, khí cơ từ từ trầm xuống, một thân tu vi cũng đã hiển lộ rõ.
Chung quanh vang lên những tiếng kinh hô, cho dù là đám người thống lĩnh, trưởng lão, trấn thủ cũng đều biến sắc, không thể tin nổi.
Vào Thái Thượng Huyền Cung rồi đi ra, tu vi tất nhiên sẽ đề thăng, chỉ có điều, loại đề thăng này phần lớn là đối với lĩnh ngộ đại đạo, là làm chuẩn bị cho Hóa Thần tương lai, nhưng giống như Phương Nguyên, Nguyên Anh về xác, trực tiếp một hơi thổ nạp ba ngàn dặm, tu vi từ Nguyên Anh cấp thấp trực tiếp nhảy tới cấp cao, thật sự nằm ngoài tưởng tượng của mọi người, giống như thần tích.
Hắn dù sao cũng là Chí Tôn Nguyên Anh, đề thăng tu vi cực kỳ khó khăn mà?
Đề thăng một chút tu vi cũng không biết cần bao nhiêu thiên tài địa bảo bồi dưỡng, có thể nói nếu một người chỉ đơn thuần tu luyện, thổ nạp thiên địa linh khí, như vậy từ Nguyên Anh cấp thấp đề thăng tới Nguyên Anh cấp cao, sợ không chỉ cần một hai ngàn năm.
Mà hiện giờ, Phương Nguyên không ngờ chỉ nuốt nhả một hơi, liền trực tiếp đề thăng?
Có điều, ngẫm lại cẩn thận cũng cảm thấy là theo lẽ thường.
Dù sao, trong bốn mươi chín ngày này, Nguyên Anh của hắn ngộ đạo, lĩnh ngộ thiên công, mà nhục thân cũng không biết trải qua sự tẩy lễ của bao nhiêu thiên tài địa bảo, trong đó còn có bảy tám viên Sinh Sinh Tạo Hóa Hoàn của lão tổ tông, cùng với Vạn Long Hồn Châu tẩm bổ cả nửa tháng.
Tu vi có biến hóa cỡ đó cũng là trong tình lý.