Chương 1358: Bảy tám thành, có lẽ là cao hơn chút (1)
Càng có thể tưởng tượng được là, trong tu hành về sau của hắn, ưu thế ngộ đạo trong Thái Thượng Huyền Cung cũng sẽ được thể hiện ra từng chút từng chút.
Đủ loại suy nghĩ hiện lên trong lòng các tu sĩ, khi lại nhìn về phía Phương Nguyên, ánh mắt cũng có biến hóa.
Giống như nhìn một con ấu long ẩn núp trong liên trì, đang ngẩng đầu nhìn về phía thương khung.
- Loại cảm giác đề thăng này...
Mà lúc này, Phương Nguyên cũng đang cảm thụ biến hóa tu vi của mình, một lúc sau mới ngẩng đầu lên.
Trong lòng thầm nghĩ:
- Không ngờ không phong phú như lúc trước.
Ra khỏi liên trì, phác lực của hắn rung động khe khẽ, từng đạo tử khí lượn vòng quanh người, hong khô tiên bào, chỉnh đốn dung nhan, sau đó vẻ mặt khiêm tốn lễ độ, chậm rãi đi tới trước mặt lão tổ tông của Nam Hải Vong Tình Đảo, thi lễ thật sâu với bà ta, lễ bái nghiêm túc.
- Ơn của lão tổ tông, vãn bối thật sự không thể báo đáp.
Lão tổ tông lúc này cũng cười vui vẻ như tiểu hài tử.
Ra sức lắc lắc quải trượng đầu rồng, cười nói:
- Tiểu tử, lĩnh ngộ được mấy mấy thiên công?
Phương Nguyên nghĩ nghĩ, quyết định hạ thấp một chút, nói thử:
- Bảy thành?
Người xung quanh đồng thời hít một hơi lạnh:
- Thằng ôn này mới mới xuất quan đã bốc phét như vậy?
Nhất là Ngô Phi vẫn đứng ở ngoài cấm khu chờ Phương Nguyên, sắc mặt lại biến ảo đến trình độ không thể tưởng tượng, vội vàng đứng lên, theo bản năng muốn khiển trách, nhưng chung quy vẫn chỉ run giọng hỏi:
- Thật à?
Một câu cũng hỏi cho Phương Nguyên hơi trầm mặc.
Câu trả lời của hắn đúng là không phải thật, giờ bảo mình phải trả lời thế nào đây?
Ánh mắt của Ngô Phi đã biến thành vô cùng lo lắng, thậm chí có chút bức thiết chờ Phương Nguyên trả lời.
Lão tổ tông lúc này thở dài một tiếng, nói:
- Đừng hỏi nữa, tu vi của Phương tiểu tử, các ngươi sau này đừng hỏi làm gì!
Đám người trưởng lão nghe thấy những lời này, sắc mặt lộ ra vẻ khó hiểu, thậm chí có chút kinh ngạc.
Phương Nguyên nói ngộ đạo bảy thành, thật sự có chút rất khoa trương.
Phải biết rằng, chư vị trưởng lão của Vong Tình Đảo, có thể nói mỗi người đều từng tham ngộ Vong Tình Thiên Công, trừ lão tổ tông ra, tất nhiên đại trưởng lão Bạch Thạch Nương Nương đứng đầu, tham ngộ thiên công này đã gần đến hai ngàn năm, nhưng đối với lĩnh ngộ Vong Tình Thiên Công, cũng chỉ miễn cưỡng tiếp cận năm thành, mà Ngô Phi trước đây đã tham ngộ thiên công ba trăm năm, lại vào Thái Thượng Huyền Cung ngộ đạo hai mươi bảy ngày, cũng chỉ được năm thành.
Nhưng Phương Nguyên, lại còn nói mình đã tham ngộ bảy thành?
Thế chẳng phải là nói, một người mới như hắn, từ không thành có, lập tức vượt qua Bạch Thạch Nương Nương và Ngô Phi?
Đương nhiên, hắn ở trong Thái Thượng Huyền Cung khoảng bốn mươi chín ngày, nếu nói hắn lĩnh ngộ được thiên công nhiều hơn Ngô Phi, cũng không phải không thể lý giải, nhưng mấu chốt nhất là, thiên công về sau càng đi càng khó, lập tức nhiều thêm hai thành, đó căn bản là không thể tưởng tượng.
Có thể nói là có chút thái quá!
Đương nhiên, cho dù có chút thái quá, nếu khẩu khí trả lời của Phương Nguyên kiên định hơn một chút, vậy các tu sĩ cũng sẽ không nghĩ nhiều, nhưng khi thập trưởng lão Ngô Phi muốn hắn xác nhận, hắn rõ ràng có chút do dự, mà lão tổ tông dường như cũng nhìn ra gì đó, lập tức cấm người ngoài hỏi lại tu vi của Phương Nguyên, không khỏi khiến người ta nghĩ tới quan điểm không dám xác nhận nào đó.
Chẳng lẽ, mặc dù lục đạo khôi thủ này ở trong Thái Thượng Huyền Cung đủ lâu, nhưng kỳ thật lĩnh ngộ thiên công lại không nhiều, hắn thuận miệng nói bảy thành, kỳ thật chỉ là vì hắn cũng không quá biết rõ lĩnh ngộ thiên công khó cỡ nào mà chỉ thuận miệng nói bừa?
Lão tổ tông sợ hắn mất mặt, cho nên mới không cho người ta hỏi?
Lại nghĩ, hắn trong khoảng thời gian này tiêu hao nhiều bảo dược thần đan như vậy, thậm chí là tinh khí của Vạn Long Hồn Châu, đối với Nguyên Anh cũng rất có ích lợi, vậy nói không chừng hắn có thể ở trong Thái Thượng Huyền Cung lâu như vậy, cũng là có liên quan tới những bảo dược thần đan này, nói cách khác, hắn không phải dựa vào bản lĩnh thật sự để ở bên trong lâu như vậy, tham ngộ thiên công cũng thật sự không được bao nhiêu...
... Nghĩ như vậy liền cảm thấy hợp lý hơn!
Chung quanh có không ít người, nhưng trong lòng sinh ra loại suy nghĩ này lại không biết có bao nhiêu.
Trong nhất thời, không ít ánh mắt nhìn về phía Phương Nguyên đều lộ ra có chút cổ quái.
Thập trưởng lão Ngô Phi rõ ràng cũng nghĩ tới khả năng này, muốn nói lại thôi, giống như vẫn muốn hỏi.
Nhưng lão tổ tông lại ngẩng đầu nhìn nàng ta, nói:
- Trở về đi, tu hành cho tốt!
Ngô Phi cắn cắn môi, gật đầu đáp ứng.
Trước khi đi, vẫn đến trước người Phương Nguyên, nhẹ nhàng thi lễ, nói:
- Bất kể là như thế nào cũng phải đa tạ ngươi đã cứu ta!
Phương Nguyên gật đầu, không nói gì.
- Các ngươi thu thập một chút rồi giải tán di, chuyện ngộ đạo lần này đừng nói với người ngoài!
Lão tổ tông thấp giọng phân phó một câu, liền nói với Phương Nguyên:
- Phương tiểu tử, ngươi có cần nghỉ ngơi không?
Phương Nguyên lắc đầu, nói:
- Không cần!
Ngườ chung quanh nghe thấy vậy, càng xác định suy nghĩ trong lòng, bình thường mà nói, lúc ngộ đạo, lĩnh ngộ càng nhiều, sau khi xuất quan càng cần điều tức, bình phục pháp lực, giống như Ngô Phi, trong một tháng sau khi xuất quan, giống như là vừa trải qua bệnh nặng, mà đây chính là biểu hiện nàng ta lĩnh ngộ được không ít thiên công, nhưng Phương Nguyên lại có biểu hiện rất bình thường, giống như hoàn toàn không có ảnh hưởng gì.
Mà điều này chẳng lẽ đại biểu cho hắn kỳ thật quả thật không lĩnh ngộ được nhiều thứ?