Chương 1359: Bảy tám thành, có lẽ là cao hơn chút (2)
Lão tổ tông lại căn bản mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, chỉ nói với Phương Nguyên:
- Vậy ngươi đi theo ta!
Phương Nguyên gật đầu, đi theo phía sau lão tổ tông.
Bạch Miêu ở bên cạnh thấy vậy liền lười biếng nhảy tới, ôm Vạn Long Hồn Châu trong lòng, hạt châu này trải qua trong khoảng thời gian này giúp Phương Nguyên tẩm bổ nhục thân, hồng quang cũng ảm đạm đi không ít, hơn bảy mươi đạo Long Hồn trong đó cơ hồ mỗi một đạo Long Hồn đều bị Phương Nguyên hấp thu một thành tinh khí, tất nhiên sẽ có chút héo úa, có điều pháp tắc đại đạo bên trong lại không ít đi chút nào.
Lão tổ tông dẫn theo Phương Nguyên đến tiên điện của mình, đuổi lui phó dịch, chỉ còn Phương Nguyên và mình, cộng thêm một con Bạch Miêu, bà ta nhìn Bạch Miêu, nghĩ xem có nên đuổi cả Bạch Miêu này đi hay không, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu, để mặc nó ở lại, một đôi mắt già lúc này trở nên vô cùng trong suốt, chăm chú nhìn Phương Nguyên.
Cái nhìn này rất lâu, giống như muốn nhìn thấu Phương Nguyên vậy.
Phương Nguyên cũng thản nhiên, lẳng lặng ngồi đó, tùy ý cho lão tổ tông quan sát...
... Lần này lão tổ tông thật sự giúp mình quá nhiều, lão nhân gia muốn nhìn thì cứ nhìn cho đã.
- Ngươi rốt cuộc tham ngộ được mấy thành?
Sau khi lão tổ tông quan sát Phương Nguyên một lúc, mới đột nhiên mở miệng hỏi.
Phương Nguyên ngẩng đầu lên, do dự nói:
- Bảy...
Lão tổ tông nói:
- Nói thật đi!
Phương Nguyên giật mình, đành phải nói tiếp:
- ... Bảy tám phần... Hoặc cao hơn một chút!
Lão tổ tông lập tức hít một hơi lạnh:
- Tiểu tử khá lắm!
Phương Nguyên không biết trả lời thế nào, chỉ trầm mặc.
Nghênh đón ánh mắt của lão tổ tông, trên người hắn rất tự nhiên có một dòng khí cơ hiển lộ, tuy tu vi Chí Tôn Nguyên Anh cao cấp này ở trước mặt lão tổ tông cũng chẳng phải là cao thâm gì, nhưng lại trong veo thuần túy, minh ngộ chí lý, tương hợp với thiên địa đại đạo.
Chỉ từ trong một dòng khí cơ đơn giản như vậy, ánh mắt của lão tổ tông lại trở nên có chút ngưng trọng.
Mà Phương Nguyên cũng biết lão tổ tông có thể từ trong khí cơ của mình phân biệt ra gì đó, ánh mắt vô cùng vô tư.
Hắn đang nghiêm túc suy nghĩ, nếu lão tổ tông hỏi mình, vậy chuyện mình ở trong Đạo Nguyên Chân Giải phát hiện Thiên Diễn Thuật liệu có cần phải trả lời chi tiết không?
Trước đây hắn vẫn không dám nói ra chuyện Đạo Nguyên Chân Giải, bởi vì hắn biết, một khi nói ra, rất nhiều chuyện đều sẽ thoát ly khống chế của mình, cũng có khả năng sẽ mang đến hung hiểm và biến số khó có thể đoán định cho mình.
... Nhưng vị lão nhân trước mắt này thật sự đã giúp mình quá nhiều!
Ở trước mặt bà ta, mình có nên giữ lại bí mật này hay không?
Nhưng cũng may, lão tổ tông không hỏi hắn vấn đề này, chỉ trầm mặc một lúc, nói:
- Vừa rồi ta không cho phép ngươi nói ra tu vi của mình ở trước mặt người khác, một là sợ ngươi làm bị thương tới đạo tâm của lão Thập, tính tình của nàng ta rất cuồng ngạo, lại nói như rồng leo, làm như mèo mửa, hiện giờ một mực lĩnh ngộ, vẫn chưa thể củng cố triệt để, không thể chịu được loại đả kích này!
- Thứ hai...
Hơi trầm ngâm, bà ta cũng bật cười, lộ ra sự khôn khéo đặc hữu của một lão hồ li, thấp giọng cười nói:
- Kỳ thật ta cũng không muốn để người khác biết tu vi chân chính của ngươi, cũng càng hy vọng bọn họ sẽ hiểu lầm, dù sao làm người làm việc, vẫn nên có con bài chưa lật thì tốt hơn!
Phương Nguyên nghe vậy thì hơi ngẩn ra, liền gật đầu.
Vừa rồi ở bờ liên trì, hắn tất nhiên nhìn ra sự kinh ngạc và hoài nghi của các tu sĩ, nhân vật khôn khéo như lão tổ tông, chẳng lý nào lại không rõ, nhưng bọn họ đều không muốn giải thích, ngược lại tùy ý để những người đó nghĩ theo hướng này.
Bởi vì bọn họ biết, cho dù là Vong Tình Đảo, cũng không phải là tường không lọt gió.
Thế gian có người hữu tâm đến hỏi thăm, luôn có thể nghe được kết quả ngộ đạo lần này của Phương Nguyên, có lẽ còn có thể có an bài nào đó.
Dưới tình huống như vậy, cho họ kết quả giả vẫn tốt hơn là kết quả thật.
Mình hiện giờ cũng không phải lúc tranh mặt mũi, nên có bảo lưu trước mặt người đời.
- Quả nhiên là thiên tư có cao có thấp, tạo hóa có dài có ngắn.
Lão tổ tông nhìn Phương Nguyên, cũng thở khẽ một tiếng, nói:
- Ai có thể ngờ được, ngươi ở phương diện lĩnh ngộ thiên công lại có tạo nghệ bực này, tương lai tất nhiên là có thể Hóa Thần, chỉ là không biết, sau lần bế quan này, con đường về sau ngươi tính như thế nào?
Phương Nguyên trầm mặc một hồi, mới nói:
- Vãn bối định tới Ma Biên một chuyến!
Lão tổ tông trầm ngâm một phen, nói:
- Nếu ngươi chỉ lĩnh ngộ ba thành hoặc là năm thành thiên công, như vậy lão thân sẽ khuyên ngươi ở lại Vong Tình Đảo, đợi cho khi tứ đại bí cảnh của tứ đại bí cảnh mở ra, sau khi ngươi đi vào tìm tiên nguyên, thành tựu Hóa Thần hẵng tới Ma Biên, nhưng hiện giờ ngươi đã ngộ đạo sâu hơn cả lý giải của lão thân,vậy lão thân cũng không tiện giữ ngươi lại trên đảo, tùy ngươi muốn gì thì làm nấy.
- Chỉ là...
Bà ta hơi trầm ngâm, lại nhìn về phía Phương Nguyên:
- Ngươi lần này tới Ma Biên là tính làm gì?
Phương Nguyên trầm mặc một hồi, ngẩng đầu nhìn lão tổ tông, nói:
- Kể ra, dường như có rất nhiều chuyện nên đi làm, nhưng vãn bối cẩn thận ngẫm lại, thấy việc phải làm thực sự cũng chỉ là gặp yêu ma chân chính, gặp anh hào chân chính thôi...
Sau khi từ Thái Thượng Huyền Cung xuất quan, Phương Nguyên cũng nghỉ ngơi hồi phục hơn mười ngày, cũng không phải tu dưỡng Nguyên Anh giống như Ngô Phi, mà là chải chuốt lại con đường tu hành của mình, tiếp tục tham ngộ tiên văn thái cổ rùa già truyền lại cùng với trận lý trong Vạn Linh Quyển trên Tam Sinh Trúc Thư.