Chương 1361: Đạo Tử thánh địa xuất thế (2)
- Đúng vậy, Ma Biên hung hiểm, hắn lại bị người ta nhòm ngó, thế chẳng phải là dê vào miệng cọp à?
- Vong Tình Đảo tự mình nói, đòi Bát Hoang Thành một vị trí thần tướng cho hắn, điều này cũng chứng tỏ Vong Tình Đảo đã thực sự coi hắn là người nhà, nếu không, cho dù hắn là Chí Tôn Nguyên Anh, tới Ma Biên cũng không thể trực tiếp tấn thăng thần tướng, kể ra, như vậy hắn đã coi như là Đạo Tử đầu tiên trong Thất Đại Thánh Địa chính thức rời núi, tới Ma Biên thí luyện nhỉ?
- A, hắn chỉ là một tán tu hàn môn, há có thể thực sự so sánh với Thánh Địa Đạo Tử chân chính?
- Không sai, ta cũng từng nghe nói, Thánh Nữ mới tấn thăng của Vong Tình Đảo nên là thập trưởng lão trước kia, vị lục đạo khôi thủ này dù sao cũng là người ngoài, còn là thân nam nhi, cho dù lão tổ tông của Vong Tình Đảo có thương hắn tới mấy, hắn cũng không thể trở thành Vong Tình Đảo Đạo Tử chân chính!
- ... Nói không chừng, hắn lần này chạy tới Ma Biên, chỉ là để tránh tị hiềm!
Bất kể nghị luận như thế nào, theo sắc lệnh thần tướng của Bát Hoang Thành được tuyên bố với thiên hạ, chuyện hắn khởi hành tới Ma Biên đã được quyết định.
Tuy các tu sĩ nghị luận, nhưng đối với vị Thánh Địa Đạo Tử đầu tiên rời núi này, cũng không tránh khỏi có chút chờ mong.
Có điều các tu sĩ không ngờ là, tin tức Phương Nguyên quyết định tới Ma Biên vừa được truyền ra, liền đột nhiên lại có sắc lệnh thần tướng thứ hai từ Bát Hoang Thành vội vàng đưa tới Cửu Châu, sau đó vị Thánh Địa Đạo Tử thứ hai sắp tới Ma Biên cũng nhảy vào mi mắt mọi người.
Thái tử của Cửu Trùng Thiên hoàng triều, Lý Thái Nhất!
Thế gian lập tức nổi lên tiếng nghị luận vô tận.
Trưởng tử Lý Thái Nhất của Tiên Hoàng Cửu Trùng Thiên hoàng triều, từ một ngàn năm trăm năm trước đã được Tiên Hoàng đương thời định ra vị trí Thái tử, nhưng bắt đầu từ khi đó, hắn vẫn luôn náu mình, rất ít hiện thân ở trước mặt thế nhân, cả một ngàn năm trăm năm đều như vậy, trên trình độ nào đó, danh đầu của hắn thậm chí còn không bằng một số hoàng tử công chúa khác, ví dụ như Hồng Tích Công Chúa Lý Hồng Kiêu.
Chính là một vị nhân vật thần bí như vậy, không ngờ bỗng nhiên muốn xuất thế, chạy tới Ma Biên, sao có thể không khiến người ta kinh ngạc?
Nhất là, tin tức hắn có được sắc lệnh thần tướng chỉ chậm hơn Phương Nguyên có một ngày?
Điều này không khỏi khiến mọi người nghĩ tới rất nhiều chuyện.
Chuyện Cửu Trùng Thiên Thái tử chạy tới Ma Biên, có liên quan tới Vong Tình Đảo Đạo Tử Phương Nguyên, hay là chỉ trùng hợp?
...
Đối với chuyện này, cho dù chư vị trưởng lão của Vong Tình Đảo cũng không dám lơ là, âm thầm điều tra rất nhiều, cũng thương nghị nhiều lần, có điều Phương Nguyên và lão tổ tông Vong Tình Đảo lại không quan tâm, Phương Nguyên chỉ chuẩn bị cho bản thân, sau khi nhận sắc lệnh, liền định ra ba ngày sau sẽ xuất phát, hiện tại chỉ chờ tới lúc mà thôi, còn lão tổ tông thì đang làm an bài khác.
- Thánh Địa Đạo Tử rời núi, hành tẩu thế gian, không thể cứ lẻ loi một mình chạy ra đi lung tung, huống chi ngươi còn là tới Ma Biên, phải có hộ đạo giả đi theo, vốn ta định để lão Tam và lão Cửu đi theo ngươi, nhưng cũng muốn tới hỏi ý tứ của ngươi một chút!
Lão tổ tông nói rất rõ ràng, lại khiến Phương Nguyên cảm khái.
- Hành tẩu thế gian, không ngờ còn cần dẫn theo hộ đạo giả...
Hắn thầm nghĩ:
- Mình không ngờ lại được chiều chuộng như vậy à?
Trong khoảng thời gian này, đám người Bạch Thạch Nương Nương và Cửu cô an bài người hầu cận, Hải Thần Vệ cho mình, chuẩn bị tất cả đan dược, giá liễn, trận giản, thậm chí ngay cả mấy chục bộ tiên bào để thay, đã khiến hắn cảm thấy chút đau đầu, không biết bọn họ còn định chuẩn bị bao nhiêu thứ, lại không nghĩ tới, chỉ tới Ma Biên một chuyến, lại phải phiền như vậy...
... Mang mấy quyển sách là được rồi mà!
Nhưng ngoài những cái này ra, lão tổ tông không ngờ còn trực tiếp để hai đại trưởng lão của Vong Tình Đảo làm hộ đạo giả cho mình?
Thế này không khỏi quá lớn rồi!
Sau khi trầm ngâm một phen, hắn vẫn thở dài:
- Chuyện vãn bối muốn làm không ít, có hai vị trưởng lão đi theo, có lẽ không tiện lắm!
Lão tổ tông nghe vậy cũng gật đầu, dường như cũng thấu hiểu, nói:
- Lão thân cũng nghĩ rồi, hai bọn họ ở Vong Tình Đảo, làm việc có lẽ tiện hơn, có điều hiện giờ ngươi người mang đại tạo hóa, rời khỏi Vong Tình Đảo, không biết sẽ có bao nhiêu yêu ma quỷ quái nhắm vào, cũng không biết sẽ kinh động tới bao nhiêu yêu ma quỷ quái đi ra, không d hộ đạo giả bên cạnh thì không an toàn lắm...
Nói xong nhìn Bạch Miêu một cái, không biết nghĩ tới gì đó, hơi trầm mặc.
- Như vậy cũng tốt!
Phương Nguyên vừa muốn lên tiếng, chợt nghe lão tổ tông cười nói:
- Hộ đạo giả thì tạm thời không nhắc tới, ta tìm cho ngươi một tọa kỵ nhé?
Phương Nguyên hơi ngây ra:
- Tọa kỵ?
Lão tổ tông nói:
- Sâu trong Nam Hải vẫn treo một con giao long, ngươi có biết không?
Phương Nguyên lập tức nhớ tới con giao long biết nói thổ ngữ Vân Châu vẫn bị treo cả một kiếp đó, liền gật đầu.
Lão tổ tông cười nói:
- Bị treo cả một kiếp, chắc hẳn dã tính của nó cũng bị triệt tiêu không ít rồi, cũng nên cho nó ra...
Dường như ở trong vực sâu dưới đáy biển vô tận, Phương Nguyên lại nhìn thấy một con giao long bị móc vàng treo lên.
Lúc này, giao long đó vẫn đang há to miệng, ra sức dùng một móng vuốt chỉ có thể di động biên độ rất nhỏ, cầm một cây xương từ cá lớn sắc nhọn, rụt rè xỉa răng cho mình. Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Phương Nguyên từ trên hạ xuống, tay áo phẩy nhẹ, liền tách nước biển cuồn cuộn ra hai bên, dẫn động dòng nước xiết, lập tức cuốn cả xương cá trong tay nó đi.