Chương 1362: Giao long thoát (1)
Giao long lập tức nóng mắt, hét lớn:
- Ái dà thằng nhãi ngươi, tưởng tìm cây tăm này dễ lắm à, vất vả lắm mới tìm được tên ra hỏa lớn như vậy, rút xương làm tăm, ngươi lần này lại tới đây phá ta.
Phương Nguyên đứng trong hư không trước người nó, cũng không lên tiếng, chỉ lẳng lặng quan sát nó.
Xương cá trong móng vuốt giao long đã bay mất, có thế nào cũng không mò lại được, liền bỏ cuộc, liếc xéo Phương Nguyên, nói:
- Ngươi khó khăn lắm mới tới, đãi ta mấy con cá đi, cứ đứng ngây ra đó làm gì. Mà con bé xinh xinh đó đâu rồi? Sao lần này chỉ có người tới, nàng ta không tới nói chuyện với ta à? Hai lần trước hỏi ngươi cũng không nói, có phải làm người ta to bụng, ở nhà ở cữ rồi không? Ái chà, tuổi còn trẻ sao đã vội vã sinh con rồi?
Vừa nói vừa nổi hứng nhìn chằm chằm Phương Nguyên:
- Nói nghe thử đi, con gái hay con trai.
Phương Nguyên nhìn bộ dạng hứng thú dạt dào của nó, trong lòng không khỏi có chút cảm khái, lại nghiêm túc quan sát giao long này, muốn thấy rõ tất cả những gì mình cần thấy, sau đó thấp giọng nói:
- Nàng ta vì thế gian này mà đã tới một nơi khác rồi, qua một đoạn thời gian nữa ta mới có thể đón nàng ta về, mà lần này cũng không phải tới tìm ngươi nói chuyện tán gẫu, là có chuyện muốn tìm ngươi hỗ trợ...
- Không giúp, không có cửa đâu!
Giao long đó không chút nghĩ ngợi cự tuyệt ngay, quơ quơ móng vuốt có thể động duy nhất của mình, lại lắc lắc cái đuôi bị ngâm trong nham thạch nóng chảy, đập nham thạch nóng chảy bay khắp nơi, lười biếng nói:
- Ta đã để họ treo như vậy mấy ngàn năm rồi, động chút cũng chẳng được, còn giúp gì được ngươi, nhiều nhất cũng chỉ là muốn từ chỗ ta có được chút long huyết, hoặc là hỏi chút thần thông, ta không muốn cho!
Nhìn bộ dạng lười biếng của nó, Phương Nguyên cũng không dong dài, nói:
- Không phải muốn mượn long huyết của ngươi, lại càng không phải hỏi ngươi thần thông, ta tính thả ngươi ra, để ngươi làm tọa kỵ cho ta, cùng ta tới Ma Biên chinh chiến, coi như là chuộc lỗi trước kia.
Giao long nghe vậy liền cười nhạt:
- Chuộc lỗi á, ta chỉ ăn có mấy người, chuộc lỗi cái gì...
Vừa mới nói chưa được mấy chữ, bỗng nhiên bỗng nhiên trợn tròn:
- Ngươi nói gì?
Con ngươi to đùng cơ hồ từ trong hốc mắt chui tọt ra, truy hỏi gắt gao:
- Ngươi vừa rồi nói gì?
Phương Nguyên thản nhiên nói:
- Kiếp trước, khi đại kiếp tiến đến, sinh linh Thiên Nguyên đồng tâm hiệp lực chống đỡ đại kiếp, ngươi lại muốn nhảy ra làm loạn, ăn một nhánh tiên quân của Vong Tình Đảo, hủy vô số tài nguyên, cho nên mới chọc Thánh Nữ Bích Lạc Tiên Tử của Vong Tình Đảo lúc đó giận dữ, một đạo kim câu treo ngươi ở chỗ này, theo ý tứ của nàng ta, đó là định trực tiếp treo chết ngươi, có điều mạng ngươi cũng cứng, không ngờ vẫn còn sống, hiện giờ mắt thấy đại kiếp lần thứ hai sắp tới, lần đại kiếp này rất khó chống đỡ, rất có khả năng sẽ lan đến Nam Hải, giữ ngươi ở đây ngươi cũng chết, bởi vậy ta muốn cho ngươi cơ hội chuộc lỗi, không biết...
- Được được được!
Còn không đợi Phương Nguyên nói xong, giao long đó liền vội vàng hô to:
- Được được được, ngươi nói gì cũng được, ta đã sớm biết sai rồi, mỗi ngày đều ở đây nói ta sai rồi, nhưng lại tình không ai để ý ta, rất đáng giận, ta đã khóc khô hết cả nước mắt, ta sắp quen bị treo rồi, cuối cùng cũng có người muốn thả ta ra, ngươi nói gì cũng được, chỉ cần ngươi có thể thả ta, bảo ta mỗi ngày gọi ngươi là đại gia cũng được.
Nhìn bộ dạng hoang mang của nó, Phương Nguyên cũng có chút dở khóc dở cười, lấy lại bình tĩnh, nói:
- Không cần ngươi gọi ta đại gia, có điều vẫn phải nói trước, lần này ta thả ngươi, ngươi không thể lại gây sóng gió, làm xằng làm bậy, tất cả đều phải nghe lệnh ta, tận lực chống đỡ đại kiếp. Đợi tới hai mươi ba mươi năm sau, đại kiếp lần này qua đi, ta sẽ trả lại tự do cho ngươi!
- Được được...
Giao long gật như gà mổ thóc, ngoan như chó con.
Nhưng Phương Nguyên thấy nó gật đầu nhanh như vậy, hoài nghi có phải hắn thật sự đã nghe rõ những gì mình nói chứ.
Hắn nghĩ nghĩ, nói:
- Lập lời thề đi.
Giao long đó lập tức ra sức giơ móng vuốt của mình lên thề:
- Ta ta thề, không nghe lời ngươi ta sẽ bị trời đánh, một thân long lân cũng không cần, để ngươi lột hết, rồi treo ta ba ngàn năm, cả đời không tìm thấy...
- Được được rồi.
Phương Nguyên thấy nó hận không thể nói ra tất cả lời thề mà mình biết, cuối cùng ngay cả lời thề ác độc nhất cũng nói ra, liền xua tay, ngăn nó tiếp tục thề, sau đó phi thân lên đi trên vực sâu, chỉ thấy móc vàng đó một nửa cắm sâu vào trên vách vực, một nửa thì móc xương tỳ bà của giao long, bất kể giao long ba ngàn năm qua có giãy dụa như thế nào, thủy chung vẫn không thoát ra được, hơn nữa bị nước biển ngâm hơn ba ngàn năm, không ngờ vẫn bóng loáng như, kim quang chói mắt, có thể thấy được là một thần vật.
Bảo vật như vậy, chắc ít nhất cũng là phạm trù Thần cấp, nói không chừng còn lợi hại hơn, gần với tiên bảo, hơn nữa bên trên có phong ấn Vong Tình Đảo Bích Lạc Tiên Tử tự tay lưu lại, muốn lấy xuống đương nhiên không dễ dàng, có điều Phương Nguyên trước khi tới đây đã được lão tổ tông của Vong Tình Đảo chỉ điểm, biết phương pháp lấy móc này ra, cho nên cũng không quá bận tâm.
- Nhớ kỹ lời ngươi, ta sắp giúp ngươi lấy móc câu ra đây!
Nói xong, Phương Nguyên trực tiếp giơ tay lên, tóm về phía móc câu.
Trên móc câu này có phong ấn Bích Lạc Tiên Tử lưu lại, có điều Phương Nguyên ở trong Thái Thượng Huyền Cung đã hiểu được chín thành Vong Tình Thiên Công, cũng không xa lạ gì với khí cơ phong ấn này, trong năm ngón tay linh quang biến ảo, hóa thành một đạo phù triện độc hữu của Vong Tình Đảo, tử quang mờ mịt, hư không phiêu miểu, mang theo một loại khí tức thần thánh mà tinh diệu, nhẹ nhàng hạ xuống móc câu đó!