Chương 1363: Giao long thoát (2)
Cái kia giao long đó lúc này ra sức quay đầu nhìn Phương Nguyên, trong mắt đầy vẻ chờ mong và kích động.
Móc câu kim quang chói mắt bị khí tức phù triện này ảnh hưởng, lờ mờ chảy qua vô số hồng văn, giống như có máu lưu chuyển ở bên trong, một lúc sau, bỗng nhiên vang lên những tiếng rắc rất nhỏ, móc câu ba ngàn năm chưa dao động không ngờ vào lúc này bỗng nhiên hơi lỏng ra.
- Ha ha ha ha....
Giao long đột nhiên cười to đinh tai nhức óc, còn không chờ Phương Nguyên lấy ra hết móc câu, nó đã vẫy mạnh đuôi, ầm một tiếng, thân hình lúc này ra sức đánh lên trên vách vực, khiến cho đồi núi dưới xuất hiện vết rạn cực lớn, sau đó nó trực tiếp mượn lực lao về phía không trung, trực tiếp kéo móc câu đó ra khỏi vách vực.
- Ầm!
Nó vừa được tự do, trực tiếp mang theo cả móc câu bay lên không trung.
Nghênh đón ánh mặt trời chói chang, một thân long lân run run, ánh ra những điểm vàng.
Trong thân giao, một thân xương cốt vang như pháp, từ đầu tới đuôi, vô cùng thoải mái, sau đó ánh mắt nghiêm lại, dùng móng vuốt vừa có được tự do hung hăng tóm lấy móc câu, rút ra khỏi thân thể mình!
Long huyết bắn ra, rơi vào biển xanh.
Không biết dẫn động bao nhiêu bầy cá tranh nhau xông tới, cắn nuốt long huyết từ trên người nó rơi xuống.
Trong đó có một số con may mắn, nuốt vào mấy giọt, nhục thân không ngờ trực tiếp xuất hiện biến hóa đáng sợ, dường như được điểm hóa, từ loại cá bình thường trực tiếp liền biến thành tinh quái, bất kể là nhục thân hay là thần thức đều có tiến bộ cực lớn!
- Ha ha, ăn đi, ăn đi!
Giao long nhìn một màn đàn cá tranh nhau ăn máu tươi từ trên người nó rơi xuống, cũng chẳng bận tâm, ngược lại giống như vô cùng vui sướng, cười to nói:
- Lão nhân gia ta bị treo ở nơi này hơn ba ngàn năm, toàn là nhờ các ngươi đời đời thỉnh thoảng chạy qua miệng ta, cho ta ngoạm một cái, hiện giờ lão nhân gia ta thoát thân, trả lại cho các ngươi một chút long huyết cũng là điều nên làm, ngàn vạn lần đừng khách khí, ha ha...
Phương Nguyên lúc này cũng nhảy ra khỏi mặt biển, trong không trung nhìn thân rồng của nó uốn lượn, phát ra kim mang, khuấy động biển xanh, cũng chết bất động thanh sắc mà chờ, dù sao bị treo ba ngàn năm, vừa thoát vây cũng phải cười vui chút.
- Ha ha, lão nhân gia ta đã trả lại ân tình cho đám cá tôm này, hiện tại...
Có điều khi hắn đang nghĩ, giao long kia đã chậm rãi ở trong không trung quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Phương Nguyên, trong móng vuốt còn cầm móc câu đó, chậm rãi vung vẩy, trầm giọng cười nói:
- ... Có phải nên tính sổ với Vong Tình Đảo các ngươi rồi không? Treo lão nhân gia ta hơn ba ngàn năm, tiểu nhi, ngươi là muốn bị ta nuốt sống hay là cắt miếng?
- Thì ra ngươi biết nói quan thoại?
Nghênh đón ánh mắt sát khí lẫm liệt của giao long, sắc mặt Phương Nguyên không hề biến hóa, cũng cười dài hỏi.
- Lắm lời, lão nhân gia ta từ nhỏ đã thông linh, tất nhiên biết nói quan thoại, trước kia chỉ là lừa nha đầu đó cho vui thôi.
Giao long lạnh lùng nhìn Phương Nguyên, cười nói:
- Đương nhiên, ta vốn nghĩ sau khi thoát, trước tiên nuốt nha đầu kia, nàng ta mới là truyền nhân chân chính của Vong Tình Đảo, có điều hiện giờ, nuốt ngươi trước cũng không tồi, dù sao nha đầu đó tính tình không tệ, lúc trước không ít lần tới bắt cá cho ta ăn, tiểu tử ngươi coi như là ta lấy chút lợi tức đi.
Khi nói đến đây, ánh mắt nó trở nên lạnh lùng, một thân hung uy cuồn cuộn như biển.
Phương Nguyên lắc đầu, nói:
- Yêu loại chính là Yêu loại, ngươi không sợ lúc trước mình từng thề à?
Giao long đó cười to:
- Lão nhân gia ta đã sớm nghĩ đến rồi, vừa rồi có nói, nếu ngươi thả ta, lời thề này mới ứng nghiệm, nhưng ngươi không thả ta, ngươi chỉ làm lỏng móc câu đó thôi, sau đó ta tự mình trốn ra, cho nên không tính.
- Cũng có tâm cơ đấy.
Phương Nguyên cười cười, nói:
- Có điều, ngươi xác định mình thực sự ăn được ta à?
Khi hắn nói, trên người có tinh khí bốc lên, giống như pháp lực lại không phải pháp lực, mà như tâm niệm chiếu rọi hư không, không ngờ khiến cho quanh người hắn đột nhiên xuất hiện trên dưới một trăm đạo long ảnh, mỗi một đạo ấn chiếu hư không, bơi qua bơi lại sau lưng hắn, long uy cuồn cuộn, cực kỳ đáng sợ, ngay cả hung uy trên người giao long này cũng dường như bị long khí này đánh tan.
Giao long đó nhìn thấy một màn này, lập tức ánh mắt trầm xuống, nhìn chằm chằm Phương Nguyên.
Một thoáng này, trong hư không cách đó không xa, chợt có một tiếng mèo kêu vang lên, lại thấy một con mèo trắng đang dựa trên lưng một con cá mật đầu hổ chậm rãi theo nó bay tới, từ rất xa liền ngẩng đầu nhìn giao long này một cái, liếm liếm mỗi.
Ở nơi cực nam xa xôi, dường như có tồn tại nào đó ở dưới đáy biển trợn mắt nhìn giao long này.
Giao long đó lập tức im lặng, tim như ngừng đập.
Một hơi thở... Hai hơi thở... Ba hơi thở...
Phương Nguyên nhìn giao long này, cười nói:
- Hiện tại có thể theo ta tới Ma Biên chứ?
Trên mặt giao long bỗng nhiên nặn ra một nụ cười, nhiệt tình dào dạt nói:
- Được được được, vừa rồi ta chỉ là nói đùa với ngươi thôi, dù sao cũng là ngươi cứu ta, làm trâu ngựa cho ngươi ba mươi năm năm cũng có tính là gì, có điều tiểu ca à, hai ta thương lượng nhé, ngươi có thể đừng trực tiếp cưỡi ta không, hai ta đều là đực, cưỡi nhau thì khó coi lắm, ta kéo xe cho ngươi được không?
Phương Nguyên mặt không biểu tình nhìn hắn một cái, thản nhiên nói:
- Được!
Thánh Tử đi tuần, thiên địa biến sắc.
Giới tu hành Thiên Nguyên, cứ mỗi ba ngàn năm luân hồi một lần, vì sự xuất hiện của đại kiếp, rất nhiều người và chuyện đều xuất hiện một loại luân chuyển giống như đã thành quen rồi.