Chương 1364: Lão Ma tới rồi (1)
Mỗi một lần lúc đại kiếp sắp hàng lâm, đều là lúc thế gian phát triển ba ngàn năm, cường thịnh nhất, các loại đạo thống thế lực luân tục xuất hiện, mà trong truyền thuyết, khi mỗi lần đại kiếp sắp tới, cũng đều sẽ có vô số kỳ tài quái tài quật khởi, tranh đoạt khí vận thiên hạ, có thể nói là rồng rắn lên xuống, thiên tài xuất hiện lớp lớp, tranh nhau lọt vào trong mắt thế nhân, tranh đoạt quyền thế thanh danh của thiên hạ này.
Mà nếu nói có một điểm tương tự, vậy đó chính là cuối cùng người gặt hái bình thường đều là Đạo Tử của Thất Đại Thánh Địa.
Bọn họ có quyền thế nặng nhất, thanh danh cũng vang dội nhất, tiềm lực dày nhất, thường thường đều do bọn họ đến cuối cùng định ra xu thế của thiên hạ này, có điều khác với trước kia, đại kiếp lần này bởi vì thực lực hao tổn, các Thánh Địa Đạo Tử vẫn đang án binh bất động, quan sát thế cục, không vội vã rời núi, chỉ có một người là khác biệt, đó chính là Vong Tình Đảo Đạo Tử, cách đại kiếp còn có hai mươi năm, hắn đã bắt đầu rồi.
Tuy nói thân phận của Phương Nguyên rất đặc thù, ở trong mắt rất nhiều người, không phải Thánh Địa Đạo Tử chân chính, nhưng hắn dù sao cũng có được sự tán thành của Vong Tình Đảo lão tổ tông, lại có được sắc thần tướng của Bát Hoang Thành, cũng thực sự tượng trưng cho Thánh Địa Đạo Tử, bắt đầu nhập thế.
Mà cùng lúc đó, Thái tử Lý Thái Nhất của Cửu Trùng Thiên hoàng triều cũng ngay sau đó nhập thế, càng khiến người ta thắc mắc.
Một hồi đại thế cuối cùng này sắp mở màn rồi à?
...
Người thế gian, chuyện thế gian, rốt cuộc suy đoán như thế nào, Phương Nguyên cũng không quan tâm, hắn chỉ định trước ngày tốt, chuẩn bị tất cả, sau đó ở trên tiên đài sóng xanh mênh mông phía bắc Nam Hải Vong Tình Đảo nói lời từ biệt với lão tổ tông, sau lưng hắn, trên biển xanh, ba trăm Hải Thần Vệ đã bố trí chỉnh tề, khí thế sâm nghiêm, hai đội nghi trượng phân biệt trước sau, ở giữa thì là một ngọc liễn, hai bên ngọc liễn có hai dây vàng, cột vào lưng một con giao long hình dạng cổ quái ở phía trước.
- Phương tiểu tử, ngươi nhớ kỹ!
Lão tổ tông của Nam Hải Vong Tình Đảo tay cầm quải trượng đầu rồng, tóc trắng xoá, khí cơ sâm nghiêm, nói với Phương Nguyên:
- Truyền thừa mấy vạn năm của Vong Tình Đảo ta trước nay đều là nữ lưu chiếm đa số, nhưng cứ một hồi đại kiếp ba ngàn năm một lần, Vong Tình Đảo đều không cam lòng đi sau người ta, trước giờ chưa từng trốn tránh trách nhiệm của mình, lần này ngươi tới Ma Biên, đừng làm mất uy danh của Vong Tình Đảo ta, cũng đừng trốn tránh trách nhiệm của Vong Tình Đảo!
Phương Nguyên thi lễ, trịnh trọng trả lời:
- Lão tổ tông yên tâm, vãn bối tuyệt không lười biếng!
Lão tổ tông cười nói:
- Vậy thì tốt, đi làm chuyện ngươi nên làm đi!
Khi nói, bà ta xoay người, tự mình đi tới trên tiên đài, trước một cái trống lớn, bên cạnh đã có Bạch Thạch Nương Nương, đưa cho bà ta một dùi trống, bà ta nhận lấy, bỏ quải trượng đầu rồng, sắc mặt ngưng trọng, nặng nề gõ lên mặt trống.
- Bùm.
Từng tiếng truyền ra vạn dặm, sóng xanh cuồn cuộn, gió biển gào thét.
- Vãn bối giờ đi đây!
Phương Nguyên biết Vong Tình Đảo lão tổ tông của Vong Tình Đảo tự mình nổi trống tiễn đưa, trầm giọng đáp ứng, đứng dậy bay khỏi tiên đài.
Ngồi trên ngọc liễn có giao long kéo, buông rèm, nghi tượng trước sau lập tức tấu tiên nhạc, phía trước có người dẫn đường, phía sau có người thu đuôi, hai bên có Hải Thần Vệ thủ hộ, con Bạch Miêu trong lòng ôm Vạn Long Hồn Châu, nằm trên vai Phương Nguyên, mà Phương Nguyên thì nhìn phía trước, kéo dây cương, giao long đang rầu rĩ không vui lập tức nổi tinh thần, kéo ngọc liễn bay về phía trước.
Một thoáng này, tinh không vạn lí, trời xanh không mây.
Giống như là Thánh Địa Đạo Tử đi tuần, ngay cả trời cũng vui vẻ, tiễn hắn thuận buồm xuôi gió.
- Chuyến đi tới Ma Biên này nên làm chút chuyện chân chính.
Phương Nguyên ngưng thần ngẫm nghĩ, sắc mặt lúc này lại lộ ra vẻ vô cùng kiên nghị.
- Phương trưởng lão... Phương trưởng lão...
Mắt thấy nghi trượng chưa đi được trăm dặm, sau lưng đã không còn thấy các tu sĩ của Vong Tình Đảo, chỉ có thể nghe thấy tiếng trống từ xa xa truyền đến, lúc này đột nhiên nghe thấy sau lưng có tiếng gọi.
Phương Nguyên ở trong ngọc liễn, quay đầu lại nhìn, liền thấy trên sóng xanh đang có một con hung đồn đạp sóng cắm đầu chạy tới, mà trên lưng hung đồn có một nam tử gầy yếu như khỉ liều mạng vẫy tay, chính là Hậu Quỷ Nhi, liền hơi kinh ngạc, dừng lại chờ hắn chạy lên, cười nói:
- Ngươi tới làm gì?
Hậu Quỷ Nhi được hung đồn chở một đường chạy như điên, thở hổn hà hổn hển, chạy tới trước ngọc liễn, nói:
- Các ngươi chờ ta, ta muốn đi theo ngươi, không thể ở lại Vong Tình Đảo được, ta muốn đi theo ngươi kiến lập công lao sự nghiệp.
Phương Nguyên nhìn vẻ mặt nghiêm túc đó của Hậu Quỷ Nhi, trong lòng lấy làm lạ, thầm nghĩ vị đồng môn Thanh Dương Tông này năm đó lẻ loi một mình, từ xa vạn dặm tới Vong Tình Đảo, chính là vì Lạc Phi Linh từng đáp ứng giúp hắn một việc hôn nhân, mà trên thực tế việc cũng đã thành, hai người đã thành hôn, ở chung một đoạn thời gian như keo như sơn, khiến Hậu Quỷ Nhi mê mẩn không tìm ra đông tây nam bắc.
Hiện giờ hắn nhát gan như vậy, lại là nam tử quấn vợ, không ngờ muốn chủ động cùng mình tới Ma Biên?
Mình sợ hắn cự tuyệt, cho nên khi đi mưới không gọi hắn!
- Ngươi... sao bỗng nhiên lại muốn theo ta?
Khi hỏi ra những lời này, Phương Nguyên ít nhiều có chút do dự, nhưng vẫn thực sự tò mò.
Hậu Quỷ Nhi thở hổn hển mấy hơi, nói:
- Nam nhi chí ở tứ phương!
Phương Nguyên bất đắc dĩ, thầm nghĩ ngươi dẹp mẹ đi!
Lúc trước chuyện lớn như phân phát Long Hồn, hắn còn chẳng buồn lộ mặt, dường như thần vật như Long Hồn cũng không bằng Mã nương tử trong nhà hắn, hiện giờ mình chính là tới Ma Biên, nghe vừa hung hiểm lại chẳng có lợi ích gì, hắn lại muốn bắt đầu chí ở tứ phương?