Chương 1366: Đi theo Đạo Tử, kiến công Ma Biên (1)
Chỉ là bên cạnh có phụ tá của Vong Tình Đảo khuyên bảo, Phương Nguyên mới đành tạm thời một đường nhẫn nại.
- Đạo Tử tới Ma Biên, kiến công lập nghiệp cho sinh linh thiên hạ, chúng ta vô cùng bội phục, đặc biệt chuẩn bị một ly rượu nhạt.
Trên đường đi qua Phách Hạ Châu, trên một ngọn núi cao, xa xa có người tấu lên tiên nhạc, cũng lộ ra náo nhiệt hơn trước đây.
Phương Nguyên sai người dẫn đường, liền thấy trên dưới núi cao đã tụ tập hơn ngàn tu sĩ, đồng loạt hành lễ, mà trong lương đình tại kia, có mấy vị lão giả tu vi cao thâm khách khí giơ chén rượu hành lễ, cố ý muốn tới bái kiến.
Lễ số bực này trên đường đi Phương Nguyên đã thấy không ít, cũng quen rồi, từ trong ngọc liễn đi ra, chậm rãi đi lên lương đình, gặp mấy vị lão tu đó, tuy trong bọn họ người cảnh giới cao nhất cũng chỉ là tu vi Nguyên Anh, nhưng vẫn khách khí hành lễ.
Dù sao Phách Hạ Châu danh tiếng nhỏ, thực lực của người tu hành cũng yếu kém, mấy vị lão tu Nguyên Anh này đã là đứng đầu trong Phách Hạ Châu, nói không chừng bình thường đều là cao nhân thoái ẩn người ngoài khó gặp, hiện giờ đồng loạt tụ ở đây chờ đón, có điều trong giới tu hành, dù sao cũng tu vi vi tôn, hơn nữa địa vị của Phương Nguyên cũng không kém, mấy người bọn họ thấy cũng phải cung cung kính kính.
- Đa tạ mấy vị lão tiền bối, vãn bối tới Ma Biên, nhất định sẽ không phụ kỳ vọng.
Phương Nguyên uống chén rượu, khách khí hành lễ, chuẩn bị cáo từ.
Dưới núi, các tiên môn đạo thống, người có tư cách chờ ở đây không nhiều lắm, huống chi là người khác?
Vừa thấy Phương Nguyên cáo từ, ai nấy đều hành lễ, thở mạnh cũng không dám.
Nhưng cũng đúng vào lúc này, lại nghe phía dưới có một tiếng hét lớn:
- Tiên sinh từ xa tới vất vả, đệ tử đã chờ ở đây từ lâu.
Phương Nguyên nghe thấy thanh âm quen thuộc này, xoay người nhìn một cái, liền thấy gần một gốc tùng trong sườn núi, trong đám người có một nam tử thanh niên, đầu đội kim quan trông rất tuấn mỹ, văn võ đại thần chung quanh xếp hai hàng.
Lúc này ở trước mặt Phương Nguyên, tu sĩ khác cũng không dám lớn tiếng nói chuyện. Chỉ có hắn vẻ mặt vui sướng, từ trong đám người kia đi ra, chạy tới trước người Phương Nguyên, trực tiếp quỳ xuống, trong tay giơ cao một chén rượu qua đỉnh đầu, cao giọng nói:
- Nghe nói tiên sinh sắp tới Ma Biên lập công, đệ tử ngày đêm không ngừng, hận không thể dùng thân hướng tới, cũng tiện nghe tiên sinh dạy bảo!
- Thì ra là ngươi.
Cũng coi như nhìn kỹ, cũng nhận ra người gọi mình là tiên sinh này, lại thấy hắn tuổi tác không lớn, tu vi Kim Đan, cũng coi như không tầm thường, dáng vẻ đường đường, mặt mày rất có anh khí, chỉ là mình lại từ trong ánh mắt của hắn nhìn ra mấy phần khôn khéo giảo hoạt, không phải người lạ, chính là tiểu hoàng tử của Ô Trì Quốc Quân Thành, lúc trước khi mình ly khai Thanh Dương Tông, lưu lạc ở Ô Trì Quốc đã gặp được.
Phương Nguyên cũng không ngờ hắn nghe nói mình tới, liền sớm chờ ở đây, thế là bảo hắn tới gặp.
Quốc chủ Ô Trì Quốc Quân Thành mặt mày tươi cười, đến trước người Phương Nguyên, lại hành đại lễ, cười nói:
- Tiên sinh, thật không ngờ ngươi hiện giờ đã trở thành Vong Tình Đảo Đạo Tử, còn thành thần tướng Ma Biên, lần này ta thực sự muốn đi theo ngươi!
Phương Nguyên quan sát hắn một thoáng, nói:
- Ngươi hiện giờ mới chỉ là tu vi Kim Đan trung cấp, cũng không thành tựu Tử Đan, có thể thấy được ngươi bình thường tu hành cũng không dụng công, đi theo ta, sợ là chỉ tổ ăn mắng mà thôi, xưa nay cũng chỉ biết nói những lời dễ nghe, chẳng lẽ lại không biết dụng công tu hành một phen? Ngươi cũng biết, đại kiếp sắp tới, đến lúc đó trọng trách của quốc chủ Ô Trì Quốc như ngươi không nhỏ đâu!
Quốc chủ Ô Trì Quốc Quân Thành rõ ràng không ngờ đã lâu không gặp Phương Nguyên, vừa gặp đã bị ăn mắng, đành phải cười xấu hổ.
Có điều vừa nghĩ tới Phương Nguyên ở trước mặt nhiều người như vậy mắng mình, cũng không nghi ngờ gì nữa là thừa nhận danh phận mình là đệ tử của hắn, trong lòng càng vui hơn, dứt khoát mặt dày cười nói:
- Tiên sinh, chuyện tu hành ta không dụng công, nhưng ngươi cứ yên tâm, lần này ta biết ngươi sắp tới Ma Biên, đặc biệt chuẩn bị tất cả tài nguyên cho ngươi, thần đan bảo dược, ngươi cứ mang theo đi!
Phương Nguyên biết đây là tâm ý của hắn, cũng không từ chối, liền đáp ứng.
Mà các tu sĩ chung quanh thấy một màn này, đều trở nên lặng ngắt như tờ.
Trong Phách Hạ Châu, thế lực của Ô Trì Quốc thực sự không tính là lớn, bởi vậy trong vô số tu sĩ chờ đợi ở đây, quốc chủ Ô Trì Quốc chỉ có thể chờ trong sườn núi, nhưng ai có thể ngờ, vị quốc quân của nước nhỏ này không ngờ là đệ tử của Phương Nguyên?
Trong nhất thời ánh mắt nhìn về phía quốc quân Ô Trì Quốc cũng thay đổi, trở nên có chút kính sợ.
Mà Quân Thành thấy được ánh mắt mọi người chung quanh, cũng không khỏi có chút đắc ý, dù bị Phương Nguyên mắng thêm một chút cũng nguyện ý.
- Ha ha ha ha, tiểu sư đệ, ngươi đã thành khí rồi.
Đang lúc các tu sĩ dùng một loại ánh mắt cực kỳ hâm mộ nhìn quốc quân Ô Trì Quốc, lại nghe trong đám người có hai thanh âm vang lên, đồng loạt quay đầu lại nhìn, liền thấy vừa lên tiếng là ở vị trí gần chân núi, trong một trận doanh nho nhỏ, hai lão giả ngông nghênh đi ra, bọn họ mặc trận bào một đen một bạc, tuy tu vi không cao, nhưng khí độ lại lớn tới dọa người.
Lúc này, không ngờ đang khoanh tay bễ nghễ nhìn chung quanh, đắc ý dào dạt tiến về phía trước.
- Bọn họ... Không ngờ đang gọi Đạo Tử là sư đệ.
Người chung quanh nghe thấy xưng hô này của bọn họ, lại nhìn thấy bộ dạng này của bọn họ, ánh mắt đều trợn tròn.