Chương 1371: Ngọc Môn Thần Quan (2)
Lại mất khoảng bảy tám ngày, đoàn nghi trượng cuối cùng cũng từ từ tiếp cận Ngọc Môn Thần Quan cổ xưa mà thần thánh trong truyền thuyết, từ xa nhìn lại, chỉ thấy một mảng đại mạc nối trời, hiếm thấy vết chân, khắp nơi cát vàng bay múa, che trời phủ đất.
Thỉnh thoảng cồn cát bị cuốn đi, lộ ra xương trắng ơn ởn, giống như một mảng bi thương.
Mà ba ngàn dặm sâu trong đại mạc này có một cổ thành màu đen sừng sững trong cát vàng, giống như trấn bão cát trong thiên địa, chung quanh thành hoang có hai thần tượng không trọn vẹn, tay cầm binh qua, mấy vạn năm qua vẫn nhìn về phía tây...
- Nơi này chính là Ngọc Môn Thần Quan à?
Phương Nguyên ở trên ngọc liễn, ngẩng đầu nhìn, trong lòng khẽ động.
Hắn vẫn là lần đầu tiên đến Ngọc Môn Thần Quan, lại ở trong điển tịch đọc qua ghi chép về nó.
Thần quan này là một đạo môn hộ của Cửu Châu, đứng giữa Yêu vực và Cửu Châu, nghe nói thời thượng cổ, vốn là Cửu Châu dùng để chống đỡ sự tấn công của Yêu vực, nhưng về sau, đại kiếp hàng lâm, chinh phạt giữa Cửu Châu và Yêu vực cũng ít đi, mà đạo môn hộ này lại dùng để xây dựng một đại trận truyền tống, trở thành nơi vận chuyển vật tư của Cửu Châu tới Ma Biên, ý nghĩa vô cùng trọng đại.
Mình đi ngang qua Cửu Châu thì tới mục tiêu, có thể trực tiếp từ nơi này truyền tống tới Ma Biên.
Lão chấp sự ở bên cạnh trầm giọng nói:
- Đạo Tử, có cần phân phó người trong quan ra nghênh đón không?
Phương Nguyên lắc đầu:
- Trên đường đi lễ tiết rườm rà, đã khiến ta rất đau đầu, nếu là lão tổ tông cố ý phân phó, tất cả có thâm ý, ta cũng không cự tuyệt, nhưng hiện giờ lộ trình chỉ cần mười ngày lại đi hết một tháng, lãng phí không ít thời gian, đến nơi này có thể miễn thì miễn, trước đó ngươi không phải đã phát ra chiếu thư với thần quan rồi à, chỉ cần bọn họ chuẩn bị tốt đại trận truyền tống là được, không cần phải làm những việc vô vị đó, trực tiếp vào thần quan thôi!
Lão chấp sự đó cũng chỉ đành cười cười, nói:
- Đạo Tử đã có phân phó, không dám không nghe!
Một người nói xong, dứt khoát thu lại nghi trượng, trực tiếp có lão chấp sự đó đi ở phía trước, vung tay áo, đè ép bão cát che trời, sau đó giao long lười biếng kéo ngọc liễn, ủ rũ lướt tới thần quan.
- Thần tướng giá lâm, không thể tiếp đón từ xa, xin thứ tội.
Vừa mới đi được ba trăm dặm, liền chợt nghe trong thần quan nội có một tiếng hét lớn vang lên.
Chỉ thấy trong thần quan đó chiến kỳ bay lượn, tiếng người vang vọng, ba vị đại tu Nguyên Anh dẫn ba trăm thần tướng giáp đen từ trong quan đi ra, người từ xa hét lớn, tay cầm tiên chiếu, lời nói cung kính, vô cùng khách khí, người chung quanh Phương Nguyên nghe thấy vậy lập tức đều ngẩn ra, không ngờ người trong thần quan này vẫn ra đón, lập tức cũng mặt mày tươi cười, chờ bọn họ đi tới.
Nhưng ngàn vạn lần không ngờ, ba vị đại tu Nguyên Anh đó dẫn ba trăm thần tướng giáp đen rời quan nghênh đón, lại không phải nghênh đón về phía họ, mà là lập tức quẹo trái, đi tới phía bắc, pháp lực cuồn cuộn, chỉ để lại một mảng bão cát mờ mịt.
Hai vị lão nhân của Thiên Xu Môn đã chỉnh chang xong y bào, lại không ngờ người ta căn bản không phải tới đây.
Lập tức trợn tròn mắt, sững sờ hồi lâu mới nói:
- Đây là cái quỷ gì vậy, nghênh đón người ta còn nhầm hướng à?
Phương Nguyên thì nheo mặt lại, lắc đầu nói:
- Bọn họ không đón sai!
Vừa dứt lời, liền nghe phía bắc lờ mờ truyền đến một tiếng hét lớn:
- Cửu Trùng Thiên hoàng triều Thái tử điện hạ giá lâm, người lạ giải tán!
Các tu sĩ nghe vậy, trong lòng giật thót, đồng loạt quay đầu lại nhìn.
Mọi người đều quay đầu lại nhìn, liền thấy phía bắc hiện ra một mảng kim quang, giống như mây vàng bay tới, nhuộm cả nửa thiên không thành màu vàng, thanh uy long trọng không nói nên lời, ngay cả cuồng phong cuốn bão cát đến dưới mây vàng đó cũng lập tức thu cờ cất trống.
Dưới mây vàng có thể thấy được kim giáp thần vệ vây quanh trái phải, liệt trận sâm nghiêm, chừng ba ngàn người.
Mà ở giữa những kim giáp thị vệ này có vương liễn màu vàng, được năm Li Long khí tức cuồng bạo kéo.
Phía trước vương liễn chính là nghi trượng ngàn người, phía sau là một đống kiều thị nô dịch, cầm phiền nâng bình, ôm kiếm đỡ đàn, ở phía sau thậm chí còn có mấy phương trận, có Đại Đan Sư, có Đại Trận Sư, cùng với Phù Sư đầu đội khăn nho, Chú Binh Sư cơ bắp cuồn cuộn, ở giữa là mấy chục chiếc pháp chu trang bị đầy vật tư.
Mà ở bên cạnh vương liễn, có bốn năm vị lão tu Nguyên Anh mặc cổ bào khí cơ ngập trời, mỗi một vị đều là người có đại thần thông khiến người ta không thể khinh thường, chỉ nhìn một cái liền có thể nhận thấy, bốn người đó không ngờ đều là tu vi Thần Anh cao cấp.
... Đám người này, từ xa đi tới, khí cơ uy nghiêm.
- Thì ra những người đó là nghênh đón Thái tử của Cửu Trùng Thiên hoàng triều.
Lão chấp sự bên cạnh Phương Nguyên nheo mắt lại, cười ha ha.
- Công tử, đó chính là Đạo Tử của Cửu Trùng Thiên hoàng triều, chúng ta có cần...
Ba vị Tuyết Nguyên lão ma nhát gan nhất, lúc này thấy trận trượng đó, trong lòng liền khiếp sợ, nhỏ giọng tới hỏi.
Phương Nguyên vẫn lẳng lặng nhìn nghi trượng hoàng triều, im lặng không lên tiếng, thấy lúc này người xung quanh đều nhìn mình, liền gật đầu, kéo dây vàng quấn trên người giao long, thản nhiên nói:
- Lão huynh, trên đường đi ngươi chịu nhiều khổ cực, ta ngươi không cam lòng, không muốn xuất lực, cũng không nói gì ngươi, nhưng hiện giờ nếu cũng có người muốn dùng đại trận truyền tống, vậy tất nhiên ai tới trước thì người đó được vào trước, đến lúc vội vã lên đường, ngươi dù sao cũng phải nể mặt chút, xốc lại tinh thần đi được không?