Chương 1370: Ngọc Môn Thần Quan (1)
Một bóng người gầy yếu thét lớn một tiếng, trực tiếp bị vỗ ra từ trong hư vô, giống như diều giấy bay đi, sau đó không đợi thân ảnh của nàng ta rơi xuống đất, đã trực tiếp bị pháp lực của Phương Nguyên cuốn ra, trong chớp mắt liền kéo tới trước ngọc liễn.
- Từ Phách Hạ Châu theo ta đến Vân Châu, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?
Nhìn bóng người gầy yếu đó, Phương Nguyên nhíu mày, từ trên cao nhìn xuống, thấp giọng quát hỏi.
- Người đó là ai, không ngờ từ Phách Hạ Châu một mực theo tới nơi này?
Hải Thần Vệ, lão chấp sự cùng với ba vị lão ma ở chung quanh đều ngưng thần nhìn về phía đạo thân ảnh đó.
Lại thấy nàng ta không ngờ là một thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp, tu vi chỉ có Trúc Cơ trung cấp, thân hình yếu đuổi, vốn là lúc xinh đẹp nhất, nhưng trên mặt nàng ta lại mang theo mấy phần thương tang khiến người ta khó hiểu, bị một đạo pháp lực của Phương Nguyên từ ngoài ba trăm dặm kéo tới, dù không nặng tay, nhưng nàng ta rõ ràng cũng đã bị thương không nhẹ, lúc này khóe miệng đã trào máu.
- Chẳng lẽ là người của Cửu Trùng Thiên hoàng triều?
- Không đúng, cho dù là thám tử của Cửu Trùng Thiên hoàng triều, tu vi cũng không thể thấp như vậy.
- Chút tu vi này cũng dám nhìn trộm nghi trượng của Vong Tình Đảo Đạo Tử, có thể nói là to gan lớn mật!
Lờ mờ có tiếng thấp giọng nghị luận vang lên, các tu sĩ nhìn nữ tử này, nhất thời không đoán ra thân phận của nàng ta, có điều đối mặt với nhân vật nhỏ như vậy, lão chấp sự rõ ràng là rất kinh nghiệm, nghiêm mặt nói:
- Từ xa nhìn trộm thánh giá của Đạo Tử, nhất định là tâm hoài bất quỹ, mau mau nói ra thân phận, sư môn của ngươi, nếu không lão phu thi triển phương pháp sưu hồn, với chút tu vi này của ngươi, e là không chịu nổi đâu!
Nữ tử đó nằm trên mặt đất một lúc, cuối cùng mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
Ánh mắt nàng ta vô cùng phức tạp, nhìn Phương Nguyên, vừa có chút ủy khuất lại có chút tức giận, nhưng phần lớn là một loại kính sợ không thể hình dung, há miệng mấy lần, cuối cùng mới run rẩy hỏi:
- Ngươi... Ngươi nhận ra ta?
Phương Nguyên bất động thanh sắc nhìn nàng ta, nói:
- Báo ra tính danh của ngươi!
Nữ tử đó nghe thấy Phương Nguyên nói năng lạnh lùng như vậy, cũng có chút ủy khuất, cố lấy sức lực, mới giống như nổi giận nói:
- Ta tên là Đổng Tô Nhi, chẳng lẽ ngươi đã quên ta rồi sao? Lúc trước ngươi ở trong bí cảnh của Thiên Lai Thành Kim gia, một chỉ điểm phá đạo tâm của ta, làm hại tu vi của ta đình trệ, mười năm không thể tiến thêm, hiện giờ lại mất đi tốc độ tu hành thế như chẻ tre lúc trước, ta chỉ nhớ rõ, ngươi lúc ấy bảo ta mười năm sau hẵng đi ra, ta không biết làm sao, hiện tại chỉ có thể tới tìm ngươi.
Người chung quanh nghe thấy những lời này, lập tức lộ ra có chút kinh ngạc, ánh mắt quét tới quét lui trên người Phương Nguyên và nữ tử đó.
Nhất là hai vị lão giả tóc bạc tóc đen của Thiên Xu Môn, đều tấm tắc lấy làm lạ. Sau đó có chút khinh thường nhìn Phương Nguyên:
- Mười năm trước người ta mới bao lớn, rõ ràng chỉ là tiểu oa nhi, ngươi không ngờ lại làm ra chuyện tàn nhẫn với người ta như vậy.
- Biết tới tìm ta, chứng tỏ ngươi còn cứu được!
Phương Nguyên tất nhiên cũng nhớ rõ thân phận của Đổng Tô Nhi, tuy mười năm trôi qua, nhưng diện mạo của nàng ta cũng không biến hóa nhiều, ngũ quan vẫn mơ hồ là bóng hình đó, đối với tiểu quái thai năm đó tu vi trưởng thành cơ hồ không hề gặp cản trở, hắn cũng không dễ dàng quên như vậy, liền gật đầu, nói:
- Nếu đã tới tìm ta, việc gì phải lén lút đi theo, cứ trực tiếp hiện thân chẳng phải là được à?
Đổng Tô Nhi nghe vậy, dường như càng ủy khuất hơn, nói:
- Nhưng ngươi hiện tại... Tu vi của ngươi... Thân phận của ngươi...
Nàng ta dường như ngượng ngùng nói ra, nhưng ai cũng nghe ra ý tứ.
Phương Nguyên thản nhiên cười một tiếng, nói:
- Ngươi năm đó kiêu ngạo như vậy, hiện giờ lại bẽn lẽn thế này, đều là một loại tật xấu, cần sửa!
Sắc mặt Đổng Tô Nhi có chút biến hóa, nhưng vẫn cúi đầu.
Phương Nguyên cũng trầm ngâm một lúc, nói:
- Ta muốn tới Ma Biên kiến công, ngươi muốn đi cùng không?
Đổng Tô Nhi không chút do dự gật đầu, kêu lên:
- Ta muốn đ!
Phương Nguyên cười cười, nói:
- Vậy ngươi cứ đi theo đi!
Lúc ban đầu hắn đã phát hiện phía sau có người đi theo, chỉ mặc kệ, cho tới vừa rồi, tưởng rằng người này có quan hệ với Cửu Trùng Thiên hoàng triều, mới lôi nàng ta ra, lại không ngờ là nhân quả năm đó trong lúc vô ý lưu lại, nghĩ đến thiên phú của Đổng Tô Nhi năm đó, cũng rất hữu dụng, nếu dạy dỗ tốt, đợi tới Ma Biên, nói không chừng cũng có thể giúp đỡ.
- Tu vi... Tu vi của ta...
Sắc mặt Đổng Tô Nhi có chút kinh hỉ, nhưng rất nhanh lại trở nên có chút tự biết xấu hổ, cúi đầu nhìn nhìn mình.
- Lúc trước ta có thể phá được đạo tâm của ngươi, hiện giờ có thể giúp ngươi nặn lại đạo cơ!
Khi nói ra vấn đề này, sắc mặt Phương Nguyên rất bình tĩnh, thanh âm cũng rất có lòng tin.
Trên mặt Đổng Tô Nhi cuối cùng cũng xuất hiện một tia thần thái, ra sức gật đầu, nhanh chóng nhảy lên, đi tới bên cạnh ngọc liễn của Phương Nguyên, ở bên cạnh nàng ta, ba vị Tuyết Nguyên lão ma đầu lập tức mặt đầy tươi cười, thành thành thật thật hành lễ:
- Tiên tử có lễ...
Đổng Tô Nhi hoảng sợ, thầm nghĩ đại tu Kim Đan bên cạnh tiên sinh nhà mình đều khách khí như vậy à?
Đoàn nghi trượng lại chậm rãi khởi hành, tới thẳng Ngọc Môn Thần Quan ở phía tây Cửu Châu.
Sau khi qua Vân Châu, chính là Yêu Phần Cổ Lộ, nơi này đã dần hoang vắng, cũng không có đại đạo thống và tiên môn, đám người Phương Nguyên cũng dần dần đẩy nhanh tốc độ.