Chương 1369: Vân Châu tổ địa (2)
Hắn đun một ấm nước, sau đó phẩy nhẹ tay áo, Lôi Linh Cáp Mô liền xuất hiện ở bên cạnh. Tiếp tới tay Phương Nguyên nhẹ nhàng vỗ lên đầu cóc, đánh vào một đạo pháp lực, bụng con cóc đó liền có tử quang ẩn hiện, chung quanh có mùi thuốc nồng đậm.
Qua một lát, liền mở miệng, bên trong có một viên đan dược tử khí nhẹ nhàng bay ra, Phương Nguyên tiếp nhận, bỏ vào trong đỉnh, chỉ một lát, có mùi trà thơm từ trong đỉnh tỏa ra, một ấm nước sôi đã hóa thành canh trà trong xanh, Phương Nguyên tự tay rót một chén, dâng cho Chu tiên sinh, sau đó liền có phó dịch của Vong Tình Đảo tới dâng trà cho người khác.
Làm xong tất cả, Phương Nguyên mới cất đỉnh đi, hàn huyên với chư vị trưởng lão của ngũ đại tiên môn.
Tông chủ Thanh Dương Tông Trần Huyền Ngang chắp tay thi lễ, nói:
- Phương trưởng lão, ngươi dù sao cũng là đại trưởng lão của Thanh Dương Tông, một hành động một lời nói đều chung một nhịp thở với tín niệm của Thanh Dương Tông, lần này ngươi vào Ma Biên, Thanh Dương Tông cũng không thể bàng quan, hiện giờ đã liên thủ với bảy đại đạo thống của các phương Vân Châu và Việt Quốc tứ đại tiên môn, chuẩn bị ít tài nguyên, tập kết hơn ngàn tiên binh, cùng theo ngươi tới Ma Biên!
- Tông chủ, không cần làm những chuyện vô vị này, hiện giờ ta chỉ tới Ma Biên trước, chưa vững chân, mang nhiều đồ nhiều người cũng không có tác dụng, sau khi tới Ma Biên, thấy rõ tình thế, có lẽ mới có chỗ dùng chư vị, hiện giờ những tài nguyên và nhân sự này, cứ giữ lại đã, bảo họ chăm chỉ tu hành, đợi khi ta cần dùng sẽ có chỗ bọn họ giúp được!
Trong lòng đã có tính toán, Phương Nguyên tất nhiên không cần khách khí, trực tiếp nói ra.
Thanh Dương tông chủ Trần Huyền Ngang cũng là lão hồ li, minh bạch ý tứ của Phương Nguyên, trực tiếp cười cười đáp ứng.
- Đạo Tử, có một số việc không đúng lắm.
Hàn huyên một lát, mọi người thương nghị xong, một vị lão chấp sự của Vong Tình Đảo phái tới chạy đến bên cạnh Phương Nguyên, sắc mặt ngưng trọng.
Phương Nguyên quay đầu nhìn hắn:
- Xảy ra chuyện gì?
Lão chấp sự đó nói:
- Vân Châu chính là khởi Đạo Tử quật khởi, nên có nhiều người tới đón nhất, nhưng hiện giờ xem ra, bảy mươi hai tiên môn mười bốn nước ở Vân Châu, lại chỉ có mười lăm tiên môn, đại bộ phận tiên môn khác không ngờ ngay cả mặt mũi cũng không lộ diện, đây vốn chính là một chuyện cực kỳ cổ quái, những tiên môn này về tình về lý đều không thể không đến nghênh đón Đạo Tử, nhất định là có chỗ nào đó kỳ quái!
- Hả?
Phương Nguyên bất động thanh sắc, gật đầu, sau đó nhìn về phía Thanh Dương tông chủ Trần Huyền Ngang.
Trần Huyền Ngang đã sớm chờ trả lời vấn đề này, thấy ánh mắt của Phương Nguyên nhìn tới, liền nói thẳng:
- Vị lão tiên sinh này nói không sai, Vân Châu mười bốn nước bảy mươi hai tiên môn, chỉ có mười lăm đại tiên môn tới nghênh giá, không đến ba thành, cũng không phải bởi vì bọn họ dám bất kính, mà là trước đó, bọn họ đã nhận được hoàng thiếp của Cửu Trùng Thiên, tới Thần Long Hạp nghênh đón Thái tử hoàng triều.
- Thái tử hoàng triều...
Phương Nguyên gật đầu, nhớ tới vị Thái tử hoàng triều cơ hồ là nhận được sắc phong thần tướng cùng lúc với mình.
Xem ra, hắn cũng đồng thời khởi hành với mình.
Nghĩ chắc với thân phận và địa vị Thái tử của Cửu Trùng Thiên hoàng triều, ở trong mắt các tu sĩ, vẫn mạnh hơn Vong Tình Đảo Thánh Địa Đạo Tử nửa đường xuất gia như hắn, nhất là uy thế của Cửu Trùng Thiên hoàng triều, giống như mặt trời ban trưa, thế nhân có ai mà không kính sợ, có ai mà không biết đến? Bởi vậy khi hắn cũng tới Vân Châu, gửi hoàng thiếp, những tiên môn đó tính toán một phen, liền có đại bộ phận tới Thần Long Hạp đón hắn, chỉ có một bộ phận nhỏ tới đón mình.
Có điều khiến Phương Nguyên cảm thấy hứng thú là Thái tử hoàng triều này dường như lai giả bất thiện.
Biết rõ Vân Châu là nơi mình quật khởi, còn muốn làm như vậy, rốt cuộc là muốn gì?
- Đạo Tử, chuyện này có cần gửi thư cho lão tổ tông không?
Lão chấp sự kia rõ ràng cũng có chút không vui, thấp giọng hỏi.
- Không cần, việc gì cũng đi tìm tiền bối, vậy bản thân làm được gì?
Phương Nguyên chỉ cười cười, thản nhiên nói:
- Ta cứ trực tiếp đi gặp hắn là được rồi!
Tính toán đã xong, Phương Nguyên lại bất động thanh sắc, hàn huyên với Chu tiên sinh và các đại tiên môn Vân Châu, dặn dò một số việc, sau đó nói lời từ biệt với Chu tiên sinh, lại bước lên lữ trình, Chu tiên sinh tóc trắng xoá, thân thiết dặn dò:
- Nhất định phải cẩn thận!
Phương Nguyên cười cười hành lễ, cam đoan với Chu tiên sinh:
- Tiên sinh yên tâm, hiện giờ người có thể khiến ta bị thương cũng không nhiều!
Nghi trượng lại chậm rãi rời khỏi Phục Ngưu sơn, dần dần không thấy thân ảnh của các tu sĩ phía sau, sắc mặt Phương Nguyên cũng trầm xuống, thầm cân nhắc chuyện của Thái tử Cửu Trùng Thiên hoàng triều, mặc dù gặp phải ở Vân Châu chỉ là một chuyện rất khó nói rõ, nhưng hắn vẫn sinh ra một loại dự cảm không tốt, đồng thời vì dự cảm này, trong lòng sinh ra một chút không thoải mái!
Bất kể là Thái tử Cửu Trùng Thiên này xuất phát từ mục đích gì mà làm chuyện này, đều khiến hắn tâm sinh bất mãn.
Nghi trượng tiến đến Ngọc Môn Thần Quan ở phía tây Cửu Châu, không khí lộ ra có chút áp lực, Phương Nguyên đi được không lâu, liền không muốn nhịn nữa, đột nhiên ra lệnh cho giao long ngừng lại, khi người xung quanh không biết hắn muốn làm gì, hắn đột nhiên từ trong ngọc liễn phi thân ra, tay áo phất về phía không trung đằng sau, từng đạo pháp lực gào thét khắp nơi, thấp giọng nói:
- Đừng đi theo nữa, xuất hiện đi!
- Ầm!
Ngoài ba trăm dặm, trên một tòa cô sơn nhìn thì không có một bóng người, một chỗ hư không nào đó đột nhiên bị một kích này của Phương Nguyên đánh cho run rẩy.