Chương 1368: Vân Châu tổ địa (1)
Bởi vậy, cũng sẽ rất nhiều người lúc này lựa chọn xếp hàng, trở thành tùy tùng của Thánh Địa Đạo Tử hoặc là đại nhân vật khác, nhằm mưu sinh trong kiếp, sống yên sau kiếp.
Việc này những thế gia cổ và thánh địa kéo dài mấy vạn năm không biết đã làm bao nhiêu lần, đã sớm quen thuộc rồi, Phương Nguyên tất nhiên là không biết những pháp tắc này, có điều hắn tin Vong Tình Đảo, cho nên tất cả đều dựa theo an bài của Vong Tình Đảo mà làm.
Một đường đi về phía tây, nghi trượng uy vũ, thần vệ uy nghiêm, giao long kéo xe, có thể nói là vô cùng uy phong
Trên đường đi qua Phách Hạ, bên cạnh hắn đã có thêm các tiên môn như Thiên Xu Môn, Hỏa Vân Lĩnh tùy tùng, ngoài ra còn có vô số tán tu đến đầu nhập, trước sau đã có mấy chục người, nhân vật cũng coi như không ít, cũng có vô số người gửi bái thiếp, dùng từ khẩn thiết, chỉ nói nếu Phương Nguyên cần dùng, một tờ giấy điều lệnh, toàn bộ điều sẽ đến, Phương Nguyên cũng hài lòng đối với điều này, dù sao những người đi theo này cũng đều ai nấy có suy tính riêng.
Điều họ muốn làm sẽ ảnh hưởng tới lựa chọn cả đời của bọn họ, mình hiện giờ được coi là vị Thánh Địa Đạo Tử đầu tiên xuất thế hành tẩu, tuy chiếm tiên cơ, nhưng dù sao hình thức cũng không rõ, có nhiều người như vậy trực tiếp lựa chọn mình đã khiến hắn hài lòng rồi.
Dù sao đây chỉ là một bắt đầu, chắc hẳn theo sự phát triển của tình thế, người tới đầu nhập càng sẽ nhiều hơn.
Quan trọng hơn, đây chỉ là mới đến Phách Hạ Châu mà thôi, nếu so sánh, Vân Châu mới xem như là căn cơ chân chính của mình, mình ở Phách Hạ Châu chỉ ở lại mấy năm, hơn nữa chỉ là lưu lạc Phách Hạ, giao tiếp với người không nhiều lắm, dù là như vậy, ở Phách Hạ Châu đã có những người này tùy tùng, hoặc là đưa bái thiếp, sau khi đó tổ địa Vân Châu, lại sẽ là trường hợp nào?
- Phương tiên sư đường xa vất vả, Việt Quốc ngũ đại tiên môn cũng có đạo thống chờ ngươi từ lâu.
Quả nhiên, vào cảnh nội Vân Châu không lâu, liền có sứ giả chờ giữa đường, dẫn Phương Nguyên tới Ngưu Đầu Nhai ở phía nam Vân Châu, từ rất xa Phương Nguyên đã nhìn thấy trên núi dưới núi đã có hơn ngàn người đang chờ, các đại tiên môn xếp thành trận trượng, đãn đầu tất nhiên chính là Việt Quốc ngũ đại tiên môn, ở phía sau còn có rất nhiều các đại tiên môn mà mình đã từng thấy hoặc chưa từng thấy, đã nghe qua hoặc là chưa nghe qua.
Bọn họ cũng giống như đạo thống các phương mà Phương Nguyên trước đó từng gặp, đã sớm thiết lập hương án, chuẩn bị tất cả tài nguyên, sớm chờ ở đây, chỉ là so sánh với các nơi khác, Vân Châu này dù sao cũng là tổ địa, không khí không nghi ngờ gì nữa nhiệt liệt hơn.
Trong Việt Quốc ngũ đại tiên môn, Phương Nguyên nhìn thấy không ít khuôn mặt quen thuộc, trong lòng cũng thở phào, bất kể là như thế nào, vẫn nhìn thấy tiên môn nhà mình thì thoải mái hơn, liền trực tiếp từ trong ngọc liễn đi ra, chào hỏi trưởng lão của ngũ đại tiên môn, sau đó liền nhìn về phía lương đình phía sau, có một vị lão giả xanh xao đang mỉm cười nhìn mình.
Phương Nguyên cảm khái trong lòng, chỉnh đốn y bào, tiến lên bái:
- Tiên sinh, đệ tử có lễ!
Lão giả xanh xao này không phải ai khác, chính là ân sư vỡ lòng Chu tiên sinh của Phương Nguyên khi ở Thái Nhạc Thành, hắn cũng tới đây.
Chu tiên sinh vốn là tu vi Luyện Khí, căn cơ bị thương, không thể tiến thêm, về sau mấy lần gặp lại, Phương Nguyên cũng hiếu kính hắn không ít bảo đan thần dược, có thể chữa khỏi căn cơ của hắn, thậm chí giúp tu vi của hắn tiến thêm một bước, nhưng Chu tiên sinh lại tự biết tiềm lực không đủ, không muốn lãng phí những tài nguyên này, chỉ dùng mấy viên đan dược kéo dài tuổi thọ, để mình không đến mức chết ngay, có thể ngắm nhìn Phương Nguyên thêm mấy năm.
Mà những bảo đan thần dược cực kỳ trân quý Phương Nguyên đưa tặng thì ban cho rất nhiều tiểu bối.
Đương nhiên, cho dù hắn chỉ là tu vi Luyện Khí, nhưng có Phương Nguyên, thân phận của hắn là quý không thể tả.
Cảnh nội Vân Châu hiện giờ, cho dù là lão tổ Nguyên Anh nhìn thấy Chu tiên sinh cũng phải dùng lễ đối đãi.
Mà cho dù là vậy, Việt Quốc ngũ đại tiên môn trưởng lão không ít, cao thủ nhiều như mây, cũng có rất nhiều trưởng lão Đạo Chủ của đạo thống khác có mặt, tu vi của những người này thậm chí hơn xa tông chủ của Việt Quốc ngũ đại tiên môn, nhưng Chu tiên sinh vẫn có chỗ ngồi.
- Ha ha, tốt lắm!
Chu tiên sinh cười ha ha, sai người đỡ hắn khỏi tọa ỷ, nhìn Phương Nguyên từ trên xuống dưới, cũng không có sự kính sợ của tu sĩ cảnh giới Luyện Khí nhìn thấy Chí Tôn Nguyên Anh, vẫn giống như đang nhìn một hài tử, quan sát một lúc, mới thở dài nói:
- Tiểu tử, thành tựu hiện giờ của ngươi, lão nhân ta có nằm mơ cũng không ngờ, lúc này mới qua bao nhiêu năm, một đứa bé nho nhỏ như vậy, đã...
Nói xong liền nghẹn ngào, không nói được nữa.
- Tiên sinh, bất kể ta đi bao xa, bước đầu tiên cũng là ngươi dẫn.
Phương Nguyên tự tay đỡ Chu tiên sinh, ngồi lại lương đình, cung kính đáp lại.
Trưởng lão và tông chủ của các đại tiên môn ở bên cạnh nhìn thấy một màn này, sắc mặt đều cảm khái, lẳng lặng đứng đó.
Người trong giới tu hành, một cảnh giới một thiên địa, một thiên địa một người khác, cảnh giới hiện giờ của Phương Nguyên sớm đã không phải một Vân Châu nho nhỏ có thể dung nạp, nếu hắn tự cao thân phận, bảo trì cự ly với bạn cũ Vân Châu, những người này cũng sẽ không cảm thấy có gì không đúng, cũng cảm thấy là thiên kinh địa nghĩa, nhưng càng là như vậy, khi thấy Phương Nguyên vẫn cung kính với Chu tiên sinh như trước, trong lòng càng kính sợ hơn.
Thấp giọng nói chuyện với Chu tiên sinh, ngồi trong lương đình, Phương Nguyên lại thể hiện tài nghệ tự tay nấu đan trà cho Chu tiên sinh.