Chương 1377: Thái tử một nghìn năm trăm năm (2)
Lý Thái Nhất nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
- Cách này càng không thích hợp, người này xuất thân thấp kém, ngẫu nhiên đi lên vị trí cao, chính là lúc dã tâm bừng bừng, vừa rồi nhìn hắn nói chuyện, lại là người cậy tài khinh người, loại người này bất kể là lôi kéo hay là ném cho lợi ích, đều không dễ thu phục, huống hồ, nếu ta lựa chọn xuất quan lúc này, như vậy giữa ta và hắn, có thể tranh tiên cơ cũng chỉ có một người, con đường ta đi khác với hắn, nếu thủ đoạn quá ôn hòa, rất có khả năng sẽ để hắn đoạt mất thanh danh của ta.
Cát Lão Tiên Nhân nghe vậy, lạnh lùng nói:
- Hắn hiện giờ quả thật dưỡng ra một thân khí phái, không dễ áp chế, chỉ có điều, dù sao vẫn là xuất thân tán tu, thiếu hàm dưỡng và biến báo, hiện giờ chỉ nhìn hắn kiên cường một cách hồ đồ, để xem hắn chống đỡ được tới khi nào!
- Quá cứng thì dễ gãy, lời ấy cũng không sai!
Cửu Trùng Thiên Thái tử Lý Thái Nhất gật đầu, nói:
- Nếu cứ theo lẽ thường mà nói, hắn quả thật nên biến báo một chút mới có thể ngồi trên vị trí Vong Tình Đảo Đạo Tử lâu hơn, thoải mái hơn, cũng có thể nắm giữ quyền phân phối những Long Hồn đó ở trong tay tốt hơn, nhưng một khi như vậy, hắn cần thời gian rất dài để chuẩn bị, cho nên phương pháp này, nhìn thì là đúng, nhưng cũng không thích hợp với hắn!
Thấy trái không được, phải cũng không xong, sắc mặt Cát Lão Tiên Nhân có chút cổ quái.
Lý Thái Nhất cười khẽ giải thích:
- Có điều muốn thu phục người này, có lẽ cũng đơn giản, chính bởi vì hắn biết mình thiếu căn cơ và nội tình, mới lựa chọn thái độ kiên cường như vậy, nếu hắn có thể luôn bảo trì tư thái này, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, vậy có thể trong thời gian ngắn tích lũy danh vọng và đại thế không thua gì chúng ta, vấn đỉnh thiên hạ...
- Chỉ có điều.
Sau khi hơi trầm mặc, hắn lại cười cười, nói:
- Nhưng vạn nhất hắn không chống đỡ được, vậy mọi sự đều hết thúc, người không có căn cơ, khi ngã càng thảm hại hơn, chỉ biết bất chấp tất cả muốn lại đứng lên, đến lúc đó, mới là cơ hội để ta thực sự thu phục hắn!
Đám người Cát Lão Tiên Nhân ngơ ngác nhìn nhau, sau đó mới đồng thời bật cười, khen tặng:
- Điện hạ nói rất có lý.
Lý Thái Nhất nghe vậy cũng bật cười, nói:
- Dù sao ta làm Thái tử cũng một ngàn năm trăm năm rồi, có đạo lý gì mà không rõ?
Một câu này khiến đám Cát Lão Tiên Nhân lập tức tắt tiếng, không dám tiếp lời.
Cũng đúng lúc này, chỉ thấy ở phương hướng Ngọc Môn Thần Quan, đột nhiên một đạo thần quang bắn thẳng lên trời, khuấy động mây trôi vô tận trên cao, hình thành một vòng xoáy cực lớn, sau đó từng đạo linh khí bức người từ trong thần quan trào ra, cuốn lấy cát vàng vô tận chung quanh, giống như bão táp đột kích, càn quét bát phương, hung hoành bá đạo không nói nên lời, thế như bẻ gãy nghiền nát.
Mấy vị lão tu đều biết đây là dấu hiệu đại trận truyền tống sắp mở ra, sắc mặt cũng có chút ngơ ngẩn.
Mà Lý Thái Nhất lúc này cười cười than:
- Mà người ta mới chỉ tu hành ba mươi năm mà thôi...
Thiên không âm u, đại địa hoang vắng.
Khắp núi đồi, đều có thể thấy một mảng sơn mạch âm trầm mà nối dài, bên trong cũng không biết cất giấu bao nhiêu kỳ quật dị huyệt, đoạn nhai hiểm ác, giống như có sương đen phiêu đãng trong thiên địa, cuồng phong gào thét, cuồn cuộn cuốn tới, mà trong cuồng phong đó dường như cũng tràn ngập mùi máu tanh, khiến cho một mảng thiên địa này tự dưng có thêm một bầu không khí túc sát, chỗ xa hơn, thỉnh thoảng có tiếng hét to vang lên, lại khiến người ta cảm thấy một loại khủng hoảng từ tận đáy lòng, ngay cả cây cối cỏ hoang nơi này cũng chỉ thẳng lên thương khung, giống như kiếm kích...
- Nơi này chính là Ma Biên...
Phương Nguyên đứng trên một đồi núi thấp bé, từ xa nhìn lại, trong lòng sinh ra cảm khái.
Sau khi hắn mượn đại trận truyền tống của Ngọc Môn Thần Quan tới đây, lần đầu tiên đặt chân đến phiến thổ địa tràn ngập chiến hỏa và truyền kỳ này.
Nơi này tên là Hoang Nguyên, nhưng rất nhiều người quen gọi nó là Ma Biên!
Đại kiếp mỗi ba ngàn năm sẽ hàng lâm một lần, đồ thán sinh linh, táng diệt thiên địa, mà cửa vào đại kiếp hàng lâm, trên Thiên Nguyên có mấy nơi, có điều Ma Biên lại luôn là một cửa vào lớn nhất, cũng chính bởi vậy, mỗi một lần đại kiếp hàng lâm, Ma Biên đều là nơi tập kết đại quân, chống đỡ đại kiếp, cũng chẳng khác nào là phòng tuyến thứ nhất Thiên Nguyên đối kháng đại kiếp.
Mấu chốt hơn là, sau khi đại kiếp qua đi, Hắc Ám Ma Tức hoặc là tiêu tán, hoặc là lui về dị giới, nhưng bởi vì Ma Biên là đạo phòng tuyến thứ nhất, cũng sẽ có đại lượng Hắc Ám Ma Tức ngưng tụ, ba ngàn năm không tiêu tan, vô số sinh linh hắc ám đản sinh, tàn sát bừa bãi nhân gian, bởi vậy, Thiên Nguyên cũng chỉ luôn tích binh ở đây, không ngừng trảm sát những sinh linh hắc ám đó, để tránh bọn họ tàn sát bừa bãi, cũng là để bảo vệ tốt quan khẩu này, chuẩn bị lúc đại kiếp tiếp theo tới, lại mượn những quan khẩu này để đối kháng đại kiếp mới!
Cho nên, tuy đại kiếp là ba ngàn năm một lần, nhưng đối với Ma Biên mà nói, chiến hỏa lại chưa bao giờ dừng dù chỉ một khắc.
Mà trong vô số năm tháng chinh chiến này, luôn có vô số nhân vật anh hùng sinh ra, hoặc là trở thành truyền kỳ thế gian, danh chấn thiên hạ, hoặc là trở thành xương khô vô danh, vĩnh viễn mai táng dưới đất cát, nhìn thiên hạ phong vân biến ảo.
- Vong Tình Đạo Tử, đến Ma Biên rồi, ta cũng nên gọi ngươi là thần tướng!
Ở ngay quan khẩu của đại trận truyền tống, sớm đã có ba vị lão giả mặc áo đen chờ đợi, ba vị này đều là tu vi Nguyên Anh, nhìn thì rất già nua, hơn nữa tu vi rất cao, ở Cửu Châu ít nhất cũng là tồn tại giống như lão tổ một phương, nhưng trên người ba người lại ăn mặc vô cùng đơn giản, chỉ có một kiện áo đen, bên hông dắt một cái túi Càn Khôn, ngoài ra không có bất kỳ trang sức gì.