Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1376 - Chương 1376: Thái Tử Một Nghìn Năm Trăm Năm (1)

Chương 1376: Thái tử một nghìn năm trăm năm (1)
Người chung quanh Phương Nguyên nghe thấy những lời này đều biến sắc.

Trong lòng đã có chút căm giận, nhưng lại nhất thời không nói ra lời.

Mà Cát Lão Tiên Nhân thì cười lạnh, khoanh tay trước ngực, vẻ mặt lạnh lùng ngạo nghễ.

Phương Nguyên trầm mặc một hồi, nói:

- Ta hiện tại đã khác với lúc trước!

Trong lòng Cát Lão Tiên Nhân sinh ra một loại cảm giác hoang đường, thầm nghĩ Đạo Tử này sao giống như là trẻ con vậy, là đang nhận sai à?

Nhưng ngay sau đó, liền nghe Phương Nguyên bỗng nhiên cao giọng nói:

- Trước kia ta mềm lòng, ghét nhất là loại chuyện này, cho nên cho dù lúc ấy bản thân chỉ là tán tu, nhìn thấy Cửu Trùng Thiên các ngươi bắt người thử thuốc, cũng phải cầm kiếm chém người, mà hiện giờ, ta ngay cả nghe cũng không thể nghe loại chuyện này, nếu bắt người luyện thuốc chính là ngươi, vậy ngươi nghe rõ cho ta, phàm là còn để ta nghe thấy ngươi bắt người luyện bệnh dịch, làm thủ đoạn tà đạo này, vậy ta bất luận ngươi là ai, cũng bất luận đứng phía sau ngươi là ai, cũng sẽ một kiếm chém tên súc sinh ngươi!

Xôn xao.

Lời này sát khí lẫm liệt, trong chốc lát đã quét sạch khói bụi chung quanh.

Người chung quanh Phương Nguyên cũng không biết vì sao, nghe thấy những lời này, bỗng nhiên cảm thấy áp lực trong lòng mất sạch.

Mà Cát Lão Tiên Nhân, lúc này cũng biến sắc, vừa sợ vừa giận, quát:

- Ngươi...

Có lòng muốn nói gì đó, nhưng nghênh đón ánh mắt lạnh lùng của Phương Nguyên, không ngờ trong nhất thời lại không nói ra lời.

Hắn cả đời này chưa bao giờ cảm thấy bắt người thử thuốc có gì không đúng, nhưng lúc này bị Phương Nguyên nói ra trước mặt mọi người, không ngờ từ trên khí thế lại thấp hơn một bậc, loại cảm giác này khiến hắn vô cùng không thoải mái, giống như là mình bị người ta lấy một chuyện cười ra chỉ trích.

- Ta biết ý tứ của các ngươi!

Phương Nguyên chậm rãi chắp tay sau lưng, nhìn lướt qua mặt mấy vị lão tu Nguyên Anh ở phía sau Cửu Trùng Thiên Thái tử, nói:

- Các ngươi có lẽ cảm thấy ta xuất thân tán tu, nội tình nhất định không sạch sẽ, tùy tiện tìm một cái liền có thể lật ra rất nhiều thù cũ, có thể tùy ý vê nặn hủy đi thanh danh của ta, nhưng ta hiện tại cũng muốn mượn cơ hội này nói với các ngươi một câu, Phương mỗ tu hành hơn ba mươi năm, chuyện đã trải qua cũng không ít, giết người cũng không ít, nhưng ta làm người có phận, làm việc có mức độ, bất kể cái ngươi có thể đi thăm dò như thế nào?

Khi nói, vẻ mặt hắn lộ ra có chút ngạo nghễ:

- Phương mỗ làm việc, không thẹn với trời đất, các ngươi lấy gì ra để làm vấy bẩn thanh danh của ta?

Theo lời ấy ra khỏi miệng, chung quanh lập tức trở nên có chút áp lực.

Lời mạnh miệng thì ai cũng biết nói, hơn nữa bất kể là ai, ở trước mặt người khác đều có thể bày ra vẻ mặt trang nghiêm, nghe qua thì lời này của Phương Nguyên quả thật là không hề có giá trị, nhưng hắn lúc này nói ra, lại nói một cách thẳng thắn vô tư như vậy, không ngờ khiến trong lòng các tu sĩ đều sinh ra một loại cảm giác cổ quái không thể hình dung, ở trước mặt hắn tự dưng cũng trở nên hèn mọn đi rất nhiều.

Nhất là vì những lời này, sự chỉ trích vừa rồi của Cát Lão Tiên Nhân lại trở nên vô cùng nực cười.

Thậm chí mặt già xanh lét của hắn cũng có chút ửng đỏ.

- Đi thôi!

Mà Phương Nguyên cũng không nhiều lời, thản nhiên phân phó một câu, kéo dây vàng, ngọc liễn chậm rãi khởi hành.

Bên cạnh hắn, mọi người cũng cảm thấy thần thanh khí sảng, vội vàng đi theo.

- Ta nói này, ngươi thực sự chưa từng làm ra chuyện xấu gì à?

Giao long chân què vừa kéo vừa quay đầu, ánh mắt cổ quái nhìn Phương Nguyên, cười quái dị hỏi.

Phương Nguyên mặt không biểu tình, thản nhiên nói:

- Ta từ nhỏ đến lớn, chỉ trộm một thứ!

Giao long lập tức nổi hứng thú, vội hỏi:

- Là gì?

Phương Nguyên nói:

- Khi còn nhỏ, trèo lên đại thụ ở ngoài cửa sổ Tiên Tử Đường, nghe lén Chu tiên sinh giảng đạo!

Giao long lập tức sững sờ, có chút không phản ứng kịp.

- Mà khi đó câu đầu tiên ta nghe lén được...

Phương Nguyên cũng lộ ra một nụ cười, nói:

- ... Chính là quân tử có cái nên làm, có cái không nên làm!

Giao long nghe vậy bĩu môi, khinh thường nói:

- Già mồm!

...

- Điện hạ, kẻ này thực sự quá kiêu ngạo!

Mà mắt thấy đoàn người Phương Nguyên lục tục tiến vào Ngọc Môn Thần Quan, đám người của Thái tử hoàng triều Lý Thái Nhất vẫn ở bên ngoài chưa động thân, không khí cũng lộ ra có chút cổ quái, bọn họ trước đó dường như chưa bao giờ nghĩ tới, đường đường là Thái tử của Cửu Trùng Thiên hoàng triều, không ngờ cũng có một ngày phải nhường đường cho người khác, càng không nghĩ tới, người đó giành đường của Thái tử hoàng triều, không ngờ lại thản nhiên như vậy.

Phải biết rằng, trên người Thái tử điện hạ có khí vận năm tháng vô tận của Cửu Trùng Thiên Tiên triều!

Cho dù người này là Đạo Tử của Vong Tình Đảo, nhưng nội tình từ đâu ra mà có thể không bị hoàng uy vô tận vô tận áp chế?

- Vì hắn không thẹn với lòng, cho nên không ngại vạn vật!

Cửu Trùng Thiên Thái tử Lý Thái Nhất

- Tin tức các ngươi lúc trước thu thập được là đúng, hắn quả thật xuất thân hàn môn, làm việc cực đoan, thậm chí có chút không từ thủ đoạn, nhưng phân tích về hắn lại hoàn toàn sai rồi, đây là một người trong lòng rất minh bạch mình muốn gì, muốn thông qua những phương pháp lúc trước các ngươi nói để thu phục hắn, xem ra cũng không dễ dàng!

Nghe Thái tử điện hạ nói vậy, sắc mặt mấy người bọn Cát Lão Tiên Nhân đều lộ ra có chút không cam lòng.

Một vị lão tu trong đó hơi trầm mặc, sau đó nói:

- Vậy điện hạ có cần thay đổi thái độ đối với hắn, dùng lễ đối đãi không?
Bình Luận (0)
Comment