Chương 1375: Ai đi trước cũng là vấn đề (2)
Cho dù bọn họ cảm thấy Vong Tình Đảo Đạo Tử không được coi là Đạo Tử chân chính, nhưng người ta trên danh nghĩa cũng có được sự tán thành của Vong Tình Đảo, nhất là hiện giờ vị lão chấp sự kia mang thân phận của Vong Tình Đảo ra ép hắn, bảo hắn sao còn dám ăn nói lung tung?
Mà nhìn tướng thủ thành mồ hôi lạnh đầm đìa, Phương Nguyên cũng chỉ lạnh lùng không nói gì.
Hắn cũng không muốn mượn thế ép người, nhưng tình thế nhưng hiện giờ lại không phải cho hắn dùng loạn thiện tâm.
Mắt thấy không khí trong sân vô cùng áp lực, giống như có mũi dao cắt qua da, khiến người ta cực kỳ khó chịu.
Vị Thái tử hoàng triều kia lẳng lặng quan sát Phương Nguyên một lúc, ánh mắt lại đảo qua trên người mấy vị tướng thủ thành thần quan, đột nhiên cười khẽ, thản nhiên nói:
- Thôi, thôi, chúng ta dù sao cũng đều là tới Ma Biên ra sức, sao lại đi làm khó những tướng thủ thành này? Chỉ là chờ mấy ngày, chút kiên nhẫn này bổn vương vẫn có, để ngươi đi trước thì có ngại chi?
- Hả?
Vừa nghe thấy những lời này, các tu sĩ chung quanh đều ngạc nhiên.
Không ai ngờ, Thái tử hoàng triều thân phận tôn quý lúc này lại chủ động nhượng bộ?
Nhất là ba vị tướng thủ thành đó, lại như trút được gánh nặng, đột nhiên đồng thời bái Thái tử hoàng triều, cảm ơn không thôi.
Phương Nguyên nhìn bộ dạng của mọi người chung quanh, trong lòng có tính toán.
Hắn cũng mặc kệ hội, chỉ nói:
- Một khi đã như vậy, ta đi trước một bước!
Nói xong vươn tay ra kéo kéo dây vàng trên người giao long, giao long lúc này mới lưu luyến buông móng vuốt đang đè đầu Li Long, cười lạnh ha ha, khập khiễng kéo ngọc liễn, chậm rãi tiến về phía Ngọc Môn Thần Quan.
Cũng đúng vào lúc này, phía sau Thái tử của Cửu Trùng Thiên hoàng triều, một người trong bốn vị lão tu Nguyên Anh đột nhiên đi ra, cao giọng:
- Phương Đạo Tử xin dừng bước, lão phu có một câu muốn hỏi Đạo Tử từ lâu, chỉ là không có cơ hội!
Phương Nguyên hơi ngẩn ra, quay đầu nhìn hắn.
Lão tu đó có một khuôn mặt xanh lét trời sinh, để mấy sợi râu lưa thưa, lộ ra có chút kỳ dị, khiến người ta vừa nhìn một cái, liền cảm thấy cả người không thoải mái, lúc này đang híp mắt nhìn về phía Phương Nguyên, cười nói:
- Xin tự giới thiệu với Đạo Tử, lão phu tên là Tiêu Cát, người ta đều gọi một tiếng Cát Lão Tiên Nhân, chính là người đứng đầu Cửu Trùng Thiên Ôn Bộ, mười mấy năm trước lão phu từng luyện một hồ lô ôn dược, sai thủ hạ cầm đi thử dược tính, kết quả lại ở trên đường bị trảm, ôn dược bị trộm, chuyện này chính là Đạo Tử làm ra phải không?
Xôn xao.
Lời này vừa được nói ra, chung quanh lập tức nhao nhao.
Vị lão chấp sự của Vong Tình Đảo giận không thể át, quát lên:
- Lão nhân câm mồm, thật quá lớn mật, dám chỉ trích Đạo Tử tông ta trộm thuốc à?
Theo vị Cát Lão Tiên Nhân đứng đầu Cửu Trùng Thiên Ôn Bộ lên tiếng, không khí trong sân lập tức trở nên cổ quái.
Nếu nói Vong Tình Đảo Đạo Tử và Cửu Trùng Thiên Thái tử lần đầu tiên gặp mặt, nổi lên tranh chấp trận đầu, xem như Phương Nguyên đã thắng, như vậy một câu của Cát Lão Tiên Nhân này lại trực tiếp chỉ trích Phương Nguyên thành tặc tử.
Cũng chẳng trách lão chấp sự của Vong Tình Đảo phẫn nộ như vậy, dù sao Phương Nguyên hiện giờ chính là Đạo Tử của Vong Tình Đảo, chỉ trích hắn là trộm, vậy chẳng phải cũng làm mất hết mặt mũi của Vong Tình Đảo à, đối với Thánh Địa Đạo Tử mà nói, còn có chuyện gì mất mặt hơn giết người đoạt bảo?
Mà nghênh đón sự quát mắng của lão chấp sự Vong Tình Đảo, Cát Lão Tiên Nhân đó vẫn mặt mày tươi cười, thản nhiên lắc đầu, dường như hoàn toàn không để ở trong lòng, bộ dạng ung dung, mắt chỉ nhìn Phương Nguyên, không nhanh không chậm chờ hắn trả lời...
Ngay cả vị Thái tử Tiên triều kia lúc này cũng cảm thấy thú vị, nhìn về phía Phương Nguyên.
Cho dù trên mặt không biểu lộ gì, nhưng đáy mắt bọn họ đều hoặc nhiều hoặc ít lộ ra một chút khinh thường.
Phương Nguyên dù sao cũng là lật mình giữ chừng, xuất thân tiểu tiên môn, một đường tu hành không dễ, muốn đường đường chính chính tranh cao thấp với Đế Tử Tiên triều, vẫn kém một chút, không nói cái khác, xuất thân tiểu tiên môn lại từng làm tán tu một thời gian, có ai mà không có một hai lịch sử đen tối, tùy tiện nhắc tới một chuyện ở trước mặt người khác cũng đủ để khiến cho hắn mất mặt, miệng lưỡi thiên hạ ai có thể phòng?
Chỉ một câu này thôi đã trực tiếp đẩy Phương Nguyên vào góc chết.
Bất kể hắn thừa nhận hay không thừa nhận, chuyện này rất nhanh sẽ được truyền khắp thiên hạ!
- Đúng vậy, việc này là ta làm!
Không ngờ Phương Nguyên không đổi sắc, chỉ thản nhiên gật đầu.
- Đạo Tử.
Lão chấp sự biến sắc, vội vàng nhìn về phía Phương Nguyên.
Hai vị Trận Sư của Thiên Xu Môn thở dài một tiếng, nói:
- Tiểu sư đệ dẫu sao vẫn trẻ tuổi.
Mà ba vị Tuyết Nguyên lão ma thì vẻ mặt khó hiểu:
- Không phải giết người đoạt bảo thôi à, có vấn đề gì ư?
Cát Lão Tiên Nhân cũng có chút bất ngờ, không ngờ Phương Nguyên lại thừa nhận thống khoái như vậy, còn tưởng rằng hắn quá càn rỡ, không hiểu được tính nghiêm trọng của việc này, trong lòng mừng rỡ, liền lập tức hắng giọng, vẻ mặt trầm trọng quát:
- Thì ra chuyện này đúng là ngươi.
- Thì ra luyện ôn dược đó chính là ngươi!
Phương Nguyên cắt ngang lời hắn, thản nhiên nói :
- Năm đó ta ở Long Miên Sơn Mạch giao giới giữa Trung Châu và Hoàng Châu, nhìn thấy có kẻ bắt người thử bệnh dịch, liền xuất thủ giết người đó, hiện tại nghĩ lại, lúc ấy dù sao cũng quá trẻ tuổi, làm việc vẫn có chút lỗ mãng...
Cát Lão Tiên Nhân nhíu mày, nghe ra trong lời nói của Phương Nguyên dường như có ý thoái thác, liền cười lạnh nói:
- Bất kể Đạo Tử nói như thế nào, chuyện này chính là ngươi làm, việc giết người đoạt thuốc, đã là kết cục đã định, hiện tại hối hận thì có phải quá muộn không?