Chương 1380: Chỉ một lần này (2)
Phương Nguyên nghe vậy lại thi lê, nói:
- Làm phiền các vị tiền bối!
Trong lòng hắn cũng không có hứng thú với ngày hoàng đạo gì cả, đối với việc sắc phong thần tướng, cũng không có hứng thú, chỉ muốn biết rốt cuộc là tòa thần quan nào sẽ được phân đến dưới danh nghĩa của mình, trước khi tới Ma Biên, hắn đã từ trong tay Vong Tình Đảo lấy được điển tịch ghi chép về mười tòa thần quan, phân biệt nghiên cứu qua, nhưng rốt cuộc sẽ trấn thủ tòa thần quan nào thì hắn vẫn không biết.
- Chỉ là...
Khi Phương Nguyên đang suy nghĩ, một vị trưởng lão của Bát Hoang Thành bỗng nhiên hơi do dự, nhẹ nhàng gật đầu với Phương Nguyên, sau đó nói:
- Có chuyện phải để Đạo Tử biết, chuyện sắc phong thần tướng cũng không quan trọng, nhưng trấn thủ thần quan thì cần bàn bạc kỹ hơn.
- Hả?
Phương Nguyên nghe vậy, ngẩng đầu nhìn về phía vị trưởng lão đó, khẽ nhíu mày.
Lão chấp sự ở bên cạnh hắn sắc mặt cũng biến đổi, nhưng vẫn nhịn không nói gì.
- Đạo Tử chớ tức giận, cứ nghe lão phu từ từ nói đã!
Vị trưởng lão Bát Hoang Thành vội nói:
- Sau khi nhận được tin tức ngươi sắp tới Ma Biên, Bát Hoang Thành vốn đã lập tức đưa ra thư sắc phong thần tướng, cũng vừa hay có một vị lão thần tướng trấn thủ Trấn Ma Quan trăm năm, vừa từ nhiệm xong, an bài ngươi đi kế nhiệm cũng là thích hợp nhất, nhưng không ai ngờ, Cửu Trùng Thiên Thái tử cũng xuất quan vào lúc này, có thư Tiên Hoàng tự tay viết gửi tới, hai người các ngươi đều là thần tướng mới tấn thăng, sắc phong vô hậu, nhưng hiện giờ thần quan trống lại chỉ có một chỗ, biết để ai trong hai người các ngươi đi phụ trách bây giờ?
- Cửu Trùng Thiên Đế Tử?
Trong lòng Phương Nguyên lập tức minh bạch ngọn nguồn chuyện này, sắc mặt lập tức hơi trầm xuống.
Hơi trầm mặc, hắn mới mở miệng nói:
- Tất nhiên việc này sớm có lệ cũ, vậy cứ theo lệ cũ là tốt nhất, hai người chúng ta đều muốn đến Ma Biên kiến công, tất nhiên cũng đều muốn có không gian để thi triển quyền cước, thần quan chỉ có một chỗ, vậy ai tới trước thì người đó được trước!
Lời này của hắn nói thì có vẻ khách khí, nhưng trên thực tế lại vô cùng cường ngạnh, không hề có ý nhường nhịn.
Trong đại điện, sắc mặt trưởng lão Tiên Minh và trưởng lão Bát Hoang Thành lập tức đều có chút khó xử, ngơ ngác nhìn nhau.
Phương Nguyên nhìn ra vẻ khó xử của bọn họ, nhưng lại không định nhượng bộ.
Hiện giờ, cách đại kiếp hàng lâm chỉ có hai mươi năm.
Trong hai mươi năm này việc hắn phải làm rất nhiều, cũng phải làm được, bởi vậy rất quý trọng mỗi một phút thời gian.
Huống hồ, đối với Cửu Trùng Thiên Đế Tử đột nhiên hoành không xuất thế, hơn nữa ở trước Ngọc Môn Thần Quan đã đối mặt một lần này, hắn vốn không có ác cảm gì, nhưng dù sao hai người bọn họ đồng thời đi tới Ma Biên, trở thành Thánh Địa Đạo Tử xuất thế hành tẩu sớm nhất, như vậy hai người bọn họ cũng tất phải tranh đấu, đây vốn không phải là chuyện có ân oán cá nhân hay không, mà là chuyện đã được định trước.
Giống như Ngọc Môn Thần Quan chỉ có một đại trận truyền tống.
Hiện giờ Ma Biên Thập Quan cũng chỉ có một chỗ trống.
Không phải mình thì chính là hắn, không muốn tranh cũng nhất định phải tranh.
Chuyện mình muốn làm, cần một phương thần quan này, mặt mũi của Vong Tình Đảo, cũng cần mình tranh một phương thần quan này!
Vì thái độ của Phương Nguyên, không khí trong điện lập tức lộ ra có chút áp lực.
Mấy vị trưởng lão của Tiên Minh và Bát Hoang Thành dường như cũng không ngờ vị Đạo Tử xuất thân hèn kém này lại có thái độ mạnh mẽ như vậy, hoàn toàn không dễ nói chuyện như trong dự kiến của bọn họ, câu nói kế tiếp lại nhất thời không tiện nói ra, sắc mặt khó xử.
Nhưng cũng đúng vào lúc này, một vị nữ tướng ngồi phía sau mấy vị trưởng lão, mặc áo trắng, sắc mặt trắng nõn như ngọc lại đột nhiên mở miệng, thản nhiên nói:
- Chư vị thần tướng trấn thủ thần quan hoặc mấy chục năm, hoặc trăm năm, công huân đầy rẫy, xử sự cực thỏa đáng, nhưng những Thánh Địa Đạo Tử các ngươi vừa tới lập tức muốn bọn họ từ nhiệm, hoặc là trực tiếp bố trí lại trong quân, hoặc là thành phụ tá cho các ngươi, bản thân chính là một chuyện hoang đường nực cười, cho dù là những Thánh Địa Đạo Tử các ngươi có được đại tài nguyên, đại tạo hóa, thực lực hơn người, nhưng lại có mấy người biết bài binh bố trận? Dựa vào cái gì mà các ngươi vừa tới liền muốn những lão tướng có công huân, có kinh nghiệm đó phải từ nhiệm?
Khi nói, nàng ta cười lạnh, nói:
- Nói thật, nếu không phải đây là chuyện được viết trong minh ước thượng cổ, ta là người đầu tiên không muốn các ngươi trấn thủ thần quan, chỉ là nếu ngay cả Tiên Minh cũng đồng ý với minh ước này, vậy thì đành cho các ngươi, xảy ra chuyện thì lại hỏi tội, nhưng nếu tới lúc này, các ngươi lại vì một quan khẩu mà tranh đi tranh lại, nói cái gì thứ tự trước sau, chính là chuyện hoang đường nực cười, Ma Biên chinh chiến nhiều năm, một ý nghĩ của các ngươi cũng liên quan đến tính mạng của vô số người, nói cái gì thứ tự trước sau, chỉ có thể chú trọng...
Hai mắt trong suốt lại lạnh lùng của nàng ta xoay chuyển, nhìn về phía Phương Nguyên, gằng từng chữ:
- . .. Thực lực!
Phương Nguyên nghe thấy người này nói vậy chỉ thản nhiên nhìn nàng ta.
Một vị trưởng lão Tiên Minh ở bên cạnh nhìn ra ý tứ của Phương Nguyên, vội nói:
- Vị này là đệ tam đồ dưới tay thành chủ Bát Hoang Thành, tên là Mạc Phi Lưu, chính là tướng thủ thành của Phi Nham Quan trong Thập Đại Thần Quan hiện giờ, nàng ta là tới thay thành chủ hiệp trợ chúng ta xử lý việc này!
Phương Nguyên nghe vậy khẽ gật đầu, bất động thanh sắc, nói với nữ tử đó:
- Vậy theo ý ngươi thì nên làm như thế nào?
Nữ thần tướng tên là Mạc Phi Lưu lạnh lùng nói:
- Tất nhiên để hai người các ngươi đọ sức một phen, phân ra cao thấp, việc gì phải lắm lời.