Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1381 - Chương 1381: Phân Cao Thấp (1)

Chương 1381: Phân cao thấp (1)
Phương Nguyên vừa nghe vậy liền biết bọn họ sớm có tính toán, quay đầu nhìn về phía mấy vị trưởng lão Tiên Minh.

Một vị trưởng lão Bát Hoang Thành liền nâng một quyển điển tịch, trầm giọng nói:

- Tọa trấn thần quan, không chỉ phải thủ vững thần quan như thùng sắt, còn phải thỉnh thoảng xuất quan, dẫn quân mã giảo sát sinh linh hắc ám trong phạm vi mười vạn dặm chung quanh, để tránh chúng có cơ hội trưởng thành, nhưng một tháng trước, lão thần tướng trấn thủ Trấn Ma Quan Mạnh Cư Việt lại nhất thời lơ là, bị một con sinh linh hắc ám trong ba ngàn dặm sinh trưởng, ngồi ôm mấy ngàn sinh linh hắc ám, tụ thành một bầy, đã thành khí, Mạnh Cư Việt ba lượt xuất binh, vẫn không thể trảm sát sinh linh hắc ám đó, bị nó cắn nuốt không ít thần tướng, Mạnh Cư Việt chính là bởi vậy mới từ nhiệm chức thần tướng.

Nói xong chuyện của thần quan đó, vị trưởng lão Bát Hoang Thành này chậm rãi đóng điển tịch trong tay, nhìn thẳng vào Phương Nguyên, nói:

- Mà từ lúc ngươi và Cửu Trùng Thiên Thái tử song song tới Ma Biên, chúng ta đã thương lượngi qua, thân phận của hai người các ngươi bất phàm, địa vị cực cao, Bát Hoang Thành chúng ta cũng không tiện vọng ngôn để hai người các ngươi ai trấn thủ thần quan trước, ai ở Bát Hoang Thành chờ đợi sai khiến sau, cho nên dứt khoát thiết lập một cuộc đọ sức, xem hai người các ngươi ai có thể trảm sát sinh linh hắc ám đó, người ấy sẽ thuận lý thành chương trở thành tướng thủ thành thần quan!

Phương Nguyên nghe vậy hơi trầm ngâm, thản nhiên nói:

- Sinh linh hắc ám đó hiện giờ ở nơi nào?

Hắn nói rất bình tĩnh, dường như không để sinh linh hắc ám này ở trong mắt.

Nhưng mấy vị trưởng lão này nghe vậy, lại mặt lộ vẻ khó xử, dường như nhất thời không tiện lên tiếng.

Qua một lúc, vẫn là một vị trưởng lão Tiên Minh tiếp lời, nói:

- Phương Đạo Tử hiểu lầm rồi, đóng ở thần quan, tu vi cá nhân mặc dù quan trọng, nhưng lại không thể quyết định tất cả, có nhiều lúc, vẫn phải xem năng lực điều binh khiển tướng của các ngươi, cho nên, lần đọ sức này không phải do các ngươi, hoặc là tùy tùng bên cạnh các ngươi xuất thủ, mà là phân biệt điều khiển nhân thủ nhất định được phân cho các ngươi, sau đó do các ngươi đưa ra kế hoạch, tập trận thế, cuối cùng nhân mã dưới tay phe nào diệt được sinh linh hắc ám, người đó sẽ giành chiến thắng!

- Không ngờ là loại phương pháp này.

Phương Nguyên nghe vậy liền trầm ngâm một phen, trong lòng giống như đang suy tính.

Mà mấy vị trưởng lão trong điện lúc này đều trầm mặc, lẳng lặng chờ Phương Nguyên trả lời.

- Ngươi nói, ở Ma Biên cần dựa vào thực lực để đứng chân, ta rất đồng ý!

Sau khi Phương Nguyên trầm ngâm một lúc, mới nhìn về phía nữ tướng Mạc Phi Lưu mặc áo trắng kia, gật đầu, sau đó mới nhìn mấy vị trưởng lão trong điện, thản nhiên nói:

- Ta cũng tôn trọng Bát Hoang Thành cố thủ Ma Biên, dám vì thiên hạ mà thủ biên ải huyết khí, cho nên, ta đáp ứng chuyện lần này, ta sẽ theo quy tắc các ngươi nói mà phân cao thấp với Cửu Trùng Thiên Thái tử, luận quyền sở hữu thần quan.

- Nhưng, chỉ có lần này!

Khi nói, hắn đã đứng lên, ánh mắt lẫm liệt, quét nhìn tứ phương, thanh âm hơi trầm xuống, thấp giọng nói:

- Ta đến Ma Biên là có chuyện mình cần hoàn thành, không muốn phân tán tinh lực, cho nên, sau này đừng lấy loại việc chó mèo này ra làm phiền ta!

Theo Phương Nguyên đáp ứng dựa vào bản lĩnh thật sự để định ra vấn đề quyền sở hữu thần quan, chuyện này cũng gần như được quyết định như vậy.

Cửu Trùng Thiên Thái tử đến khá muộn, hiện giờ đương nhiên cũng không có quyền cự tuyệt, có điều, điển tịch liên quan cụ thể lại tạm thời vẫn chưa được đưa tới tay Phương Nguyên.

Theo ý tứ của mấy vị trưởng lão đó, là muốn chờ sau khi Thái tử Lý Thái Nhất của Cửu Trùng Thiên hoàng triều tới rồi thống nhất dâng điển tịch chi tiết tới cho hai người bọn họ, rồi do bọn họ cùng lựa chọn tướng lãnh thần quan cho bọn họ điều khiển.

Đối với điều này, Phương Nguyên không có dị nghị.

Nếu đã đáp ứng thì cứ dựa theo quy tắc mà làm.

Hiện giờ trong mấy ngày này, cũng chỉ là tận hết khả năng nghĩ việc tập trận pháp như thế nào, đương nhiên, dù sao hiện tại vẫn chưa biết tướng lãnh mình có thể điều khiển là ai, cho nên cũng chỉ có thể nghĩ ra một phương hướng thô sơ giản lược.

An bài cụ thể vẫn phải để sau khi có được tư liệu chi tiết rồi tính.

- Đạo Tử, chuyện này chỉ sợ cũng không dễ dàng!

Lão chấp sự Nguyên Mạc biết được chuyện này, ở bên cạnh thấp giọng khuyên nhủ:

- Cửu Trùng Thiên dùng châu lập quốc, dùng nước lập đạo, hàng năm không ngừng chinh phạt, quyền thế ngập trời, không biết đã bồi dưỡng ra bao nhiêu phụ tá trong quân, quen bài binh bố trận, mà Cửu Trùng Thiên Thái tử gia này bên cạnh lại có vô số Trận Sư, quân sư, muốn bài binh bố trận, quả thực chính là dễ như trở bàn tay, nhưng Vong Tình Đảo chúng ta lại lấy tu hành làm chủ, hơn nữa lúc trước vốn không ngờ lại sớm có Đạo Tử tới Ma Biên như vậy, hoàn toàn không có chuẩn bị về phương diện này!

Hắn rõ ràng có chút lo lắng đối với chuyện này, cảm thấy Phương Nguyên không chiếm ưu thế.

Sự thật cũng đúng là như vậy, người Vong Tình Đảo am hiểu quân trận, tranh đấu võ pháp, chỉ có tam trưởng lão của Kim Qua Đảo, nhưng nàng ta cũng chỉ là bởi vì cá nhân đi theo chiêu số võ đạo, mới am hiểu cái này, đừng nói nàng ta lần này không cùng tới, cho dù có theo tới, bằng vào một mình nàng ta, chỉ sợ cũng không thể so sánh với nội tình mưu sĩ quân trận mà Cửu Trùng Thiên đã bồi dưỡng không biết bao nhiêu năm, huống chi là Phương Nguyên?

Cũng là Phương Nguyên nghe thấy những lời này, lại không để ý, chỉ thản nhiên nói:

- Cũng không cần chúng ta tự mình xuất thủ, chỉ là an bài binh mã, bài binh bố trận, vậy thì không liên quan tới thực lực tu vi cá nhân, nói trắng ra chỉ là một ván cờ, ta và Lý Thái Nhất đều là người chơi cờ, an bài quân cờ dưới tay chinh chiến ở sa trường, mà nói tới chơi cờ thì ta trước giờ chưa từng thua ai?
Bình Luận (0)
Comment