Chương 1384: Ở Ma Biên vẫn phải dựa vào thực lực (1)
Chỉ có điều, con ma ưng đó vừa mới sinh ra linh tính không lâu, liền bị Phương Nguyên tập kết cao thủ các môn phái một kiếm chém chết, nếu không sau khi thực sự trưởng thành làm Ma Linh, muốn trảm sát cũng khó hơn.
Cao hơn Hắc Ám Ma Linh một cấp thì được gọi là Ma Tướng, lực lượng xấp xỉ với tu sĩ Kim Đan của nhân loại!
Mà cao hơn một cấp nữa là ma vật cấp bậc vương giả.
Hắc Ám Ma Vật bực này đã có năng lực thống ngự một phương, thôn thiên thực địa, mỗi một con đều cực kỳ hung tàn, tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh gặp phải cũng khó giữ mạng, phải vây giết mới được, có thể nói, lúc đại kiếp hàng lâm, mỗi một Hắc Ám Ma Vương đều có thể hình thành uy hiếp cực lớn đối với mấy nước, thuộc về tồn tại mà các môn các phái đều phải tìm mọi cách giảo sát.
Con Ngưu Đầu Dạ Ma này chính là thuộc về cấp bậc này.
Cũng chính bởi vì Ma Biên luôn được dẹp yên, vậy mà ở trong phạm vi ba ngàn dặm của thần quan, không ngờ xuất hiện một con ma vật Vương cấp như vậy, mới dẫn tới Bát Hoang Thành coi trọng, sau mấy lần giảo sát vẫn không có kết quả, ngay cả tướng thủ thành của Trấn Ma Quan cũng bởi vậy mà bị bức phải từ nhiệm.
Về phần trên ma vật Vương cấp, trong điển tịch từng có ghi chép, còn có tồn tại khủng bố hơn, ví dụ như Hắc Ám Ma Soái, thậm chí là Hắc Ám Ma Chủ trong truyền thuyết, có điều ma vật như vậy, tất nhiên hung khí ngập trời, nhưng trừ lúc đại kiếp hàng lâm, bình thường Hắc Ám Ma Tức lưu lại ở Thiên Nguyên không thể thúc sinh ra, Hắc Ám Ma Vương bực này đã là cực hạn lúc bình thường rồi.
- Nếu ta một mình gặp phải Hắc Ám Ma Tướng này, không biết có thể trảm sát hay không.
Phương Nguyên nhìn điển tịch, suy nghĩ một lúc, lại lắc đầu cười, sau đó bỏ điển tịch xuống.
Dù sao cũng là làm tán tu lâu rồi, hắn vẫn có chút không thoát khỏi thói quen gặp phải khó khăn gì thì muốn tự mình cầm kiếm chém, đương nhiên, đây cũng chưa chắc đã là một thói quen xấu, chỉ là lần này, hai bên đọ sức, sớm đã định ra quy tắc, cho nên phải tuân thủ.
- Từ ghi chép trên điển tịch cho thấy, tu sĩ Nguyên Anh bình thường chỉ sợ không phải là đối thủ của Ngưu Đầu Dạ Ma này, hơn nữa ngoài thần quan, địa thế hung hiểm, con Ngưu Đầu Dạ Ma đó lại tụ tập không ít sinh linh hắc ám, chiếm núi làm vua, thực sự cũng khó tấn công, lại thêm nơi chúng tập hợp, thường thường đều tụ tập Hắc Ám Ma Tức khổng lồ, sẽ hình thành áp chế trên khí thế đối với tướng sĩ.
Sau khi buông điển tịch xuống, hắn lại lấy ra tư liệu về tám vị Huyền Giáp Thần Tướng mà mình lựa chọn.
Những Huyền Giáp Thần Tướng này địa vị ở Ma Biên dĩ nhiên không thấp, gần với Thập Đại Thần Tướng phụ trách thủ quan, thực lực tất nhiên cũng không yếu, đều là cảnh giới Nguyên Anh, am hiểu chinh phạt, đương nhiên, đại bộ phận đều chỉ là Linh Anh, số ít là Thần Anh, Chí Tôn Nguyên Anh thì lại không có.
- Nếu cho họ xuất chiến, chỉ cần chọn địa hình thích hợp, tám người cùng nhau tấn công, trảm sát Hắc Ám Ma Tướng này, vấn đề chắc không lớn, chỉ là nếu lúc trước lão thần tướng liên tục xuất binh ba lượt cũng không thành công, vậy chứng tỏ, Hắc Ám Ma Tướng đó rất giảo hoạt, không dễ dàng vây giết, nói cách khác, ta cần thôi diễn ra một phương đại trận, để bọn họ dựa theo trận thế mà làm.
- Vấn đề mấu chốt hơn là, ta lần này còn có đối thủ, vấn đề đơn giản như vậy, Lý Thái Nhất không có đạo lý nào lại không nghĩ tới, hắn có khả năng cũng sẽ bày ra trận thế, cùng ta tranh đoạt cơ hội, thậm chí có khả năng sẽ để mặc nhân mã của ta đi vây giết trước, lúc hai bên đều gân mỏi sức kiệt, lại sai nhân mã của hắn hoành không xuất hiện, tranh đoạt thủ cấp của Ma Tướng đó, thoải mái giành được chiến thắng.
Ngưng thần tĩnh khí, Phương Nguyên thầm nghĩ, cân nhắc các loại nhân quả ở trong đó:
- Hơn nữa lúc chọn tướng, hắn cố ý từ bên trong lấy ra một đạo hào bài, chẳng lẽ là bởi vì hắn biết hào bài đó đại biểu cho tướng lãnh nào?
- Cửu Trùng Thiên kinh doanh ở Ma Biên đã lâu, có rất nhiều quan hệ nói không rõ, hắn có thể làm ra một số bố trí là điều có thể đoán trước, điểm này cũng phải tính vào!
Yên lặng suy nghĩ một lúc, trong đầu Phương Nguyên hiện ra các loại ý tưởng.
Hắn có thể nghĩ thông các loại nhân quả, cũng đang thử suy đoán bố trí Lý Thái Nhất có khả năng làm ra, trong lòng ít nhất hiện lên mấy chục loại bố trí hữu hiệu nhất, nhưng rốt cuộc phải viết ra giấy thế nào, lại trong nhất thời không dễ lựa chọn.
Mà ở bên ngoài, tất cả tùy tùng của hắn đều im lặng, không ai dám đến làm phiền hắn.
Mà lúc Phương Nguyên chăm chú thôi diễn, cũng ở trong Bát Hoang Thành, trong một tòa tiên điện chuyên môn được điều ra, Cửu Trùng Thiên Thái tử Lý Thái Nhất đang ngồi trên giường ngọc, tay cầm một quyển điển tịch, dường như không hề dụng tâm, mà trước người hắn thì có mấy chục Trận Sư mặc áo đen, cùng với Quái Sư xuất thân Dịch Lâu, am hiểu thuật thôi diễn đang cãi nhau ầm ĩ.
- Chiến dịch này cần phải thắng, hơn nữa phải thắng thật gọn nhẹ, bằng không làm sao thể hiện ra được thủ đoạn cao minh của điện hạ?
- Không sai, vậy không chỉ là phải thắng, còn phải không cho đối phương có bất kỳ cơ hội nào để tiếp cận sinh linh hắc ám, dùng trận thế bức hắn vào chuyển vào ngoại vi, mượn lực lượng của bọn họ chống đỡ Ma Linh chung quanh, rồi do tám tướng liên thủ, lấy thủ cấp của ma vật, quay về hiến cho điện hạ!
- Chẳng những phải lấy được thủ cấp, còn phải đảm bảo tám tướng không có một ai bị thương tổn, như thế mới đủ để thể hiện hậu đức của điện hạ!