Chương 1385: Ở Ma Biên vẫn phải dựa vào thực lực (2)
- Tám tướng này cho dù chết cũng không sao, dù sao điện hạ vào thần quan, người trên dưới đều phải đổi thành nhân mã của Cửu Trùng Thiên ta, nếu không cũng không tiện điều động, hiện giờ giữ lại bọn họ, tới thần quan lại cần một phen thủ đoạn, bọn họ chết trên chiến trận cũng tiện hơn, với thần uy của điện hạ, chẳng lẽ còn cần băn khoăn tới an nguy tính mạng của một Huyền Giáp nho nhỏ à?
- Nói cũng không thể nói như vậy, dù sao điện hạ cũng vừa vào Ma Biên.
Tranh luận tương tự đã tiến hành rất lâu, nhưng thủy chung không có định luận.
Vị Cửu Trùng Thiên Thái tử cũng không biết nghe bao lâu, dường như cuối cùng có chút phiền chán, chậm rãi đứng lên, phẩy nhẹ tay áo, trực tiếp ném một khối hào bài màu đen tới trước mặt những người đó, thản nhiên nói:
- Không cần tạo nhiều sát nghiệt, để những Huyền Giáp này sống sót trở về là tốt nhất, chuyện mấu chốt nhất không phải muốn thắng, mà là muốn người nào đó phải minh bạch một số đạo lý thế gian!
Một đám Trận Sư trước người hắn vội vàng nhặt hào bài hắn ném xuống lên, vừa nhìn một cái, lập tức ngạc nhiên.
Trầm mặc một lúc, mới có một lão giả nhìn thì lớn tuổi nhất, trên người mặc áo Trận Sư thất văn, nói:
- Nếu điện hạ đã nói vậy, thắng trận này cũng không có gì, điều chúng ta phải cân nhắc chỉ là làm thế nào để khiến trận này thắng được đẹp nhất!
Chư vị Trận Sư và Quái Sư nhìn nhau một lúc, sau đó đồng loạt gật đầu.
- Bảy vị Huyền Giáp vào cuộc, thần tướng Quan Ngạo kết thúc, là viên mãn nhất!
Có người lại bật cười, nói:
- Ha ha, quan trọng hơn là rất thú vị.
- Phương sư đệ, ngươi cân nhắc thế nào rồi, hai vị sư huynh đến giúp ngươi.
Mà ở trước tiên điện của Phương Nguyên, khi Phương Nguyên đang một mình ngồi trong điện, tận tâm thôi diễn, ngoài điện cũng vang lên một trận tiếng ồn ào, đó là hai vị sư huynh Thiên Xu Môn ở ngoài thành đợi mấy ngày, cuối cùng vẫn không vừa lòng, liền bảo ba vị Tuyết Nguyên lão ma thay thế bọn họ trông coi quân trận bên ngoài, hai người kích động chạy vào Bát Hoang Thành, ầm ĩ đòi muốn thôi diễn cùng Phương Nguyên.
Loáng thoáng có thể nghe thấy lão chấp sự của Vong Tình Đảo quát khẽ:
- Đạo Tử đang cân nhắc đại sự, hai người các ngươi đừng có quấy rầy!
- Chúng ta là tới hỗ trợ mà?
Hai vị Trận Sư đều không hài lòng, trực tiếp hét vào trong điện:
- Phương sư đệ, ngươi lo lắng nhiều như vậy làm gì, hai người chúng ta giúp ngươi, thôi diễn đại trận!
Lão chấp sự không nói gì, không lâu sau, liền nghe thấy hai vị lão Trận Sư kêu oai oái, có người hô to "Đừng nhéo lỗ tai ta", chắc là trực tiếp bị vị lão chấp sự này xách tai lôi ra ngoài.
Trải qua một trận ầm ĩ này, Phương Nguyên bỗng nhiên cười một tiếng, trong lòng giống như có một đạo linh quang hiện lên.
- Đúng vậy, lo lắng nhiều như vậy gì, thôi diễn đại trận chơi hắn!
Tâm tình của hắn lắng xuống, tay vẩy một cái, một trăm lẻ tám thẻ trúc xanh biếc xuất hiện trong lòng bàn tay.
- Ta đến đây vốn là để đoạt tiên cơ của thiên hạ này, gây dựng thanh danh, một khi đã như vậy, còn có gì hữu dụng hơn nổi danh bằng trận đạo trong quân?
- Ta căn bản không cần lo lắng nhiều chuyện như vậy, chỉ cần vận chuyển thôi diễn trận đạo thái cổ mà ta học được trong khoảng thời gian này, mượn Tam Sinh Trúc Trù này thôi diễn một trận đạo vạn vô nhất thất, chắc đủ để thắng được tất cả nhân quả!
- Dù sao...
Hắn nhớ tới lời nói của vị Mạc Phi Lưu nữ tướng kia:
- Ở Ma Biên, cái dựa vào là thực lực!
Thời gian ba ngày đến rất nhanh, Phương Nguyên và Cửu Trùng Thiên Đế Tử đều rời quan, giao ra phương pháp bài binh bố trận mà mình thôi diễn, sau đó dưới sự dẫn dắt của trưởng lão Bát Hoang Thành và Tiên Minh, đằng vân tới Trấn Ma Thần Quan, một trong Thập Đại Thần Quan!
Trấn Ma Thần Quan ở phía nam Bát Hoang Thành khoảng mười vạn dặm, giống như chín thần quan khác, cùng trấn thủ ở Ma Uyên, giống như cái đinh, bố trí của mười quan này, rõ ràng là từng có cao nhân thượng cổ thôi diễn, mỗi một vị trí đều rất có chú ý, mà Trấn Ma Quan ở trong Thập Đại Thần Quan này cũng thuộc về một chỗ vô cùng quan trọng, cách Ma Uyên rất gần, tầm quan trọng không nói cũng hiểu.
Vì lần đọ sức này vẫn chưa lộ ra ngoài, cho nên Phương Nguyên và Cửu Trùng Thiên Thái tử đều không dẫn theo quá nhiều người tới, chỉ có mấy tùy tùng bên cạnh mà thôi, thậm chí quân sĩ Trấn Ma Quan cũng không biết mình đã bị cuốn vào trong cuộc đọ sức của hai người bọn họ.
Bọn họ xuất phát trước nửa đêm, dù là như vậy cũng bay mất một ngày một đêm mới tới gần Trấn Ma Quan.
Một đường tới đây, chỉ có thể thấy khắp nơi đều hoang vắng tiêu điều, cơ hồ không có một ngọn cỏ, thổ nhưỡng cũng biến thành màu đỏ đen, vô cùng quỷ dị, có điều thỉnh thoảng có một số nơi đều có linh khí kinh người phóng lên cao, dường như có kỳ hoa dị thảo gì đó sinh trưởng, Phương Nguyên cũng không xa lạ gì với điều này, nơi Hắc Ám Ma Tức đi qua sẽ nảy sinh Hắc Ám Ma Vật vô cùng khủng bố, nhưng tương ứng, cũng sẽ sinh trưởng ra rất nhiều thần chu bảo dược, từ lúc ở Việt Quốc Ma Tức Hồ, hắn đã biết loại đặc điểm này của Hắc Ám Ma Tức.
Bởi vậy, Ma Biên trước nay đều là một nơi vừa hung hiểm nhưng lại có rất nhiều tài nguyên, bản thân nó được coi là một bảo tàng, nếu không, chỉ dựa vào tài nguyên từ các nơi chuyển tới, cũng không thể nuôi sống được tiên quân và người tu hành khổng lồ ở Ma Biên.
Sáng sớm ngày thứ tư, khi ánh nắng đầu tiên rạch phá đường chân trời, đám người Phương Nguyên đã tới gần Trấn Ma Quan. Chỉ thấy trong dãy núi cô phong san sát, một tòa hùng quan tọa trấn ở trung tâm, diện tích trải dài ba ngàn dặm.