Chương 1401: Thần tướng thủ quan (2)
Chỉ sợ đám người mình cũng phải nhường ra vị trí hiện giờ cho họ. Nhưng Phương Nguyên thì khác, không ngờ chỉ dẫn theo mấy người tới đây, còn có không ít người đều là tu vi thấp kém, không nghi ngờ gì nữa, vẫn phải tiếp tục trọng dụng đám người mình.
- Từ hôm nay trở đi, Trấn Ma Quan này sẽ do ta làm chủ, các ngươi đều là thuộc hạ của ta!
Phương Nguyên dường như không nghĩ quá nhiều vấn đề, chỉ liếc qua tiên sắc mấy cái rồi để sang bên, sau đó chậm rãi đứng lên, nhìn lướt qua trong điện, nói:
- Ta không thích những kỹ xảo quỷ quái, nhưng cũng sẽ không để người bên cạnh mình chịu thiệt, sau này thần quan này chính là chỗ an thân của chúng ta, tất không thể để nó có gì bất ngờ, những lời cụ thể thì để sau hẵng nói, có điều, hiện tại những Huyền Giáp Thần Tướng các ngươi trước tiên ra ngoài đi, chuẩn bị vật tư và quân sách, sáng mai giao tới đây!
Dường như không ngờ Phương Nguyên lại nói đơn giản như vậy, hai mươi vị Huyền Giáp Thần Tướng ngơ ngác nhìn nhau, sau đó đều ôm quyền lĩnh mệnh.
- Đạo Tử, chuyện về sau ngươi tính làm thế nào?
Đợi tới sau khi hai mươi vị Huyền Giáp Thần Tướng đều lui xuống, lão chấp sự liền đi tới trước người Phương Nguyên, không che giấu vẻ lo lắng trong đáy mắt mình, nói:
- Cửu Trùng Thiên Thái tử đã bị ngươi chọc giận, chỉ là hắn ý thức được Bát Hoang Thành Chủ đã chú ý tới nơi này, cho nên mới không tranh chấp mà lặng lẽ rút đi, nhưng có thể tưởng tượng, Cửu Trùng Thiên trên dưới tất nhiên sẽ trả thù điên cuồng.
- Tạm thời không cần lo lắng!
Phương Nguyên chỉ lắc đầu, nói:
- Nếu vị Thái tử điện hạ này thật sự điên cuồng như vậy, hắn cũng không làm được Thái tử một ngàn năm trăm năm, hoặc đã sớm trở thành Tiên Hoàng mới, hoặc đã sớm bị Tiên Hoàng hiện giờ tự tay trảm sát rồi!
Nói xong liền lắc đầu, cười:
- Hắn kỳ thật rất nhát gan!
Lão chấp sự không nhịn được nhíu mày:
- Đường đường là Cửu Trùng Thiên Đế Tử, không ngờ lại nhát gan?
Phương Nguyên bổ sung thêm một câu:
- Cho dù trước kia không nhát gan, một ngàn năm trăm năm trôi qua cũng sẽ quen nhát gan!
Lão chấp sự nghe vậy, trầm mặc một lúc, lại thấp giọng thở dài, nói:
- Bất kể có nói như thế nào, một kiếm đó của Đạo Tử bức lui vị Thái tử gia kia, tuy đã lập được uy, nhưng cũng đã oán với Cửu Trùng Thiên, không sợ tứ bề thụ địch ở Ma Biên này à?
- Cho dù không chém ra một kiếm đó cũng vậy thôi!
Phương Nguyên lắc đầu, nói:
- Ta mang Long Hồn chạy đến Ma Biên, vốn sẽ có không biết bao nhiêu người đang âm thầm ngấp nghé, tâm hoài bất quỹ, ta làm gì hay không làm gì, những người này đều sẽ không để yên, nên xuất thủ thì vẫn nhất định phải xuất thủ!
Lão chấp sự nghe vậy ngẩn ra, thấp giọng nói:
- Đạo Tử không sợ bọn họ tụ lại với nhau à?
Phương Nguyên trực tiếp cười cười, nói:
- Nếu bọn họ không tụ lại với nhau, ta sao có thể một lưới bắt hết bọn họ chứ?
Chuyện Vong Tình Đảo Đạo Tử ngông nghênh vào Trấn Ma Quan, một kiếm chém lui Cửu Trùng Thiên Thái tử, rất nhanh được truyền khắp Ma Biên.
Phương Nguyên đã đạt được mục đích.
Theo lời đồn này xuất hiện, thanh uy của hắn cũng thoáng chốc đã đạt được!
Đối với chuyện hai vị Thánh Địa Đạo Tử vào Ma Biên, vốn được rất nhiều người chú ý.
Mà những người này cũng biết, nếu hai vị Thánh Địa Đạo Tử đồng thời vào Ma Biên, giữa hai người tất nhiên sẽ phân ra cao thấp, loại chuyện này, không liên quan tới thù riêng, chỉ bởi vì bọn họ đều là Thánh Địa Đạo Tử danh chấn khắp thiên hạ, đồng thời vào Ma Biên, cho nên tất nhiên không phải gió đông thổi bạt gió tây, thì chính là gió tây áp đảo gió đông, người thắng sẽ danh mãn Ma Biên, người thua chỉ có thể chờ đợi cơ hội.
Chuyện này không khó đoán, cái khó chỉ là không ai đoán người thắng sẽ là Vong Tình Đảo Đạo Tử mà thôi.
Dù sao một người là Cửu Trùng Thiên Thái tử một ngàn năm trăm năm, căn cơ thâm hậu, hơn xa rất nhiều tông chủ đại tông đương thời.
Một người lại chỉ làm Thánh Địa Đạo Tử không đến nửa năm, nội tình của hai người dường như cách nhau quá xa.
Nhưng người chỉ làm Thánh Địa Đạo Tử không đến nửa năm này đọ sức công bằng với Cửu Trùng Thiên Thái tử, đoạt Trấn Ma Quan vào trong tay thì không nói, lại một lời bất hòa liền xuất kiếm, đuổi Cửu Trùng Thiên Thái tử ra khỏi thần quan, phần khí phách này quả thật khiến người ta vô cùng bất ngờ, thậm chí là lộ ra có chút kiêu ngạo
Nhưng bất kể là như thế nào, Phương Nguyên dù sao cũng đã đạp lên đầu của Thái tử mà đi lên.
Thoáng chốc, danh chấn Ma Biên, không ai không biết, không ai không nghe.
Mà theo thanh danh của hắn được tạo dựng, Ma Biên cũng xuất hiện không biết bao nhiêu tiếng nghị luận âm thầm.
- Vong Tình Đảo Đạo Tử lấy đâu ra đảm lượng và khí phách, không ngờ dám đạp lên đầu của Cửu Trùng Thiên Thái tử?
- Ôi, người này không tầm thường, các ngươi chỉ nhìn thấy người ta xuất thân hàn môn, được Vong Tình Đảo nhìn trúng mới trở thành Thánh Địa Đạo Tử, ai nấy đều nói người ta không phải là Thánh Địa Đạo Tử chân chính, nhưng các ngươi không nghĩ mà xem, nếu hắn không có bản lĩnh, Vong Tình Đảo sao lại coi trọng hắn? Thế gian hàn môn nhiều, tán tu lại vô số, sao chỉ có mình hắn được Vong Tình Đảo coi trọng?
- Cho dù là như vậy, nội tình của hắn vẫn quá nhỏ bé, Cửu Trùng Thiên Thái tử đâu phải dễ đắc tội?
- Không sai, ngươi xem hắn lập tức thanh danh đại chấn, nhưng không có nội tình, thanh danh như vậy có thể chống đỡ được bao lau, Tôn lão cửu ta lấy đầu ra đánh cuộc, không bao lâu nữa, sự trả thù của Cửu Trùng Thiên sẽ theo nhau mà đến, vị Đạo Tử này không uy phong được lâu nữa đâu.
Trong bao tiếng nghị luận, người cho rằng Phương Nguyên rất nhanh sẽ bị Cửu Trùng Thiên chèn ép, thanh danh khó bảo toàn cũng không ít.