Chương 1400: Thần tướng thủ quan (1)
Chỉ là nghe thấy những lời này, Lý Thái Nhất vẫn không có phản ứng gì.
Hắn dường như ngay cả một chút dao động cảm xúc trên tâm lý cũng không xuất hiện, vẫn lạnh lùng như lúc ban đầu.
- Ngươi lui ra đi!
Khi âm thị đang sợ hãi tột độ, đột nhiên Lý Thái Nhất nhẹ giọng phân phó.
Âm thị như được đại xá, vội vàng lễ bái tạ ơn, vội vàng rời khỏi tiên điện.
Mà Lý Thái Nhất thì đơn độc một mình, ngồi trong tiên điện trống rỗng, chung quanh là một mảng tĩnh mịch, hắn thở khẽ một hơi, dường như lúc này, hơi thở đang loáng thoáng trở nên nhanh hơn, đến cuối cùng, đã lộ ra có chút dồn dập, nhưng hắn vẫn nhẫn nại không nói gì, vươn tay ra, mở hộp Lãnh Ngọc Tĩnh Tâm Hoàn đó, lấy ra một viên, chậm rãi nuốt vào trong bụng, vận công luyện hóa.
Đây là một loại đan dược vô cùng hiếm thấy, có thể trấn định tâm thần, duy trì bình thản.
Người bình thường cho dù tức giận tới mấy, chỉ cần ăn một viên, chỉ sợ cũng lập tức trở nên tĩnh tâm như nước.
Nhưng sau khi Lý Thái Nhất ăn một viên, chỉ mấy hơi thở lại ăn thêm một viên nữa, sau đó hắn giơ tay lên, phát hiện bàn tay của mình đang run rẩy, mắt lại hơi đỏ lên, bỗng nhiên nhanh chóng lấy đan dược còn lại trong hộp, sau đó vội vàng nuốt bảy tám viên, sau đó mới ngừng lại, tiếng thở dốc dồn dập giống như dã thú.
- Qua một ngàn năm trăm năm nữa, ngươi vẫn chỉ là Thái tử!
Bên tai hắn lại đột nhiên vang lên thanh âm của Vong Tình Đảo Đạo Tử.
Thanh âm này giống như trời giáng lôi đình, đánh vào trong lòng.
- Đồ Hỗn trướng, sao dám vũ nhục ta như vậy.
Lý Thái Nhất đột nhiên hung hăng đánh ra một quyền, đập nát hộp được thuốc.
Thanh âm của hắn kìm nén mà thống khổ, điên cuồng mà phẫn nộ, nhưng ép ở mức độ thấp nhất, nhưng trong cơ thể, lửa giận vô tận bốc lên, Lãnh Ngọc Tĩnh Tâm Hoàn thường ngày vô cùng hữu hiệu, lúc này lại hoàn toàn không có tác dụng, hắn chỉ có thể cường hành áp chế lửa giận trong cơ thể, cả người đều đang run rẩy, quyền đầu chống dưới đất đã nghiền gạch ngọc thành một mảng bột mịn
- Ngươi chỉ là một con kiến hàn môn.
- Ngươi căn bản ngay cả Thánh Địa Đạo Tử chân chính cũng không phải.
- Ngươi lấy đâu ra gan mà xuất kiếm, sao lại cả gan vũ nhục ta trước mặt mọi người.
Thanh âm của hắn lúc này vẫn rất khẽ, rất nhẹ, giống như dã quỷ, thân thể lại không ngừng run rẩy, trên trán thậm chí đã nổi gân xanh, gầm lên:
- Sớm muộn gì ta cũng sẽ giết ngươi, ta muốn đồ diệt Vong Tình Đảo.
- Ta muốn ngươi biết.
- Ta chính là Tiên Hoàng tương lai.
- Uy của Tiên Hoàng, không thể vũ nhục, không thể xâm phạm.
Theo tiếng gầm khẽ của hắn, toàn bộ tiên điện đều xuất hiện bầu không khí quỷ dị khó có thể hình dung, từng kiện trang sức chạm ngọc đều lặng lẽ hóa thành bột phấn dưới lực lượng này, bất kể là gì, phàm là ở trong tiên điện, đều bị loại lực lượng vô hình này bao phủ, rõ ràng trong đại điện này vô cùng im lặng, nhưng lại tạo cho người ta một loại cảm giác như có một đàn dạ quỷ đang gào khóc.
- Điện hạ.
Cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên ngoài điện, vang lên một thanh âm rụt rè.
- Có chuyện gì mà quấy nhiễu ta?
Lý Thái Nhất đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ ngầu, cơ hồ ứa ra máu.
Ngay cả thanh âm của hắn cũng vô cùng điên cuồng.
Âm thị ngoài điện rõ ràng bị hắn khiến cho hoảng sợ, một lát sau mới nỗ lực duy trì thanh âm bình tĩnh, chỉ là vẫn có vẻ sợ hãi không thể ức chế, nói nhỏ:
- Tiên Minh Tĩnh Đường trưởng lão tới, hắn hiện giờ đang ở điện, chờ cầu kiến Thái tử điện hạ.
Lý Thái Nhất trầm mặc rất lâu, thân thể run rẩy chậm rãi bình phục.
Thanh âm của hắn đã khôi phục đến vẻ bình thản nhã lúc trước, thản nhiên nói:
- Vậy thì mời hắn vào đi.
- Từ giờ trở đi, ta chính là tướng thủ thành của Trấn Ma Quan.
Mà lúc này, trong Trấn Ma Quan, trong đại điện phong cách cổ xưa mà sâm nghiêm, Phương Nguyên đã ngồi trên ghế chủ, trước người hắn, Quan Ngạo, Toan Nghê, lão chấp sự của Vong Tình Đảo, hai vị Trận Sư của Thiên Xu Môn, Đổng Tô Nhi, ba vị Tuyết Nguyên lão ma, cùng với hai mươi vị Huyền Giáp Thần Tướng của Trấn Ma Quan đều đứng trong đại điện, Bạch Miêu thì nằm trên vai hắn, còn cao hơn hắn một phần.
Đầu gối hắn trải một tiên sắc (sắc chỉ), bên trên có con dấu của Bát Hoang Thành Chủ Bạch Bào Chiến Tiên.
Mà trên tiên sắc này rõ ràng viết hắn chính là thần tướng thủ quan của Trấn Ma Quan hiện giờ.
- Cũng không dễ dàng gì.
Nhìn Phương Nguyên trên thượng thủ, lão chấp sự Vong Tình Đảo và ba vị Tuyết Nguyên lão ma trong lòng đều cảm khái.
Thì ra Vong Tình Đảo Đạo Tử vào Ma Biên, có được vị trí thần tướng này là danh chính ngôn thuận, nhưng bởi vì có Cửu Trùng Thiên Thái tử đồng thời vào Ma Biên, cũng khiến cho vị trí Thần tướng thủ quan này xảy ra rất nhiều khúc chiết, hiện giờ mới có được.
Vừa nghĩ tới vì vị trí Thần tướng thủ quan này, Phương Nguyên đã đắc tội với Cửu Trùng Thiên, bọn họ liền không hưng phấn được nữa.
Cũng là hai mươi vị Huyền Giáp Thần Tướng đó đều nhìn Phương Nguyên với vẻ phức tạp.
Có người ánh mắt lo lắng, có người ánh mắt cảm khái, còn có một số người mang theo vẻ khinh miệt không dễ phát hiện, có điều đại bộ phận lại vẫn có chút xúc động, lúc ban ngày xuất chiến, bọn họ không biết lần xuất chiến này của mình lại có thể quyết định nhân tuyển Thần tướng thủ quan.
Càng không ngờ là, ngoại giới vốn đã thịnh truyền Cửu Trùng Thiên Thái tử sẽ trở thành tướng thủ thành mới của Trấn Ma Quan, kết quả lại là Phương Nguyên.
Đối với nhân tuyển này, đại bộ phận đều thở phào.
Bởi vì Cửu Trùng Thiên nội tình rất thâm hậu, nếu Thái tử điện hạ này trở thành thần tướng thủ quan, như vậy thuộc hạ của hắn tất nhiên cũng sẽ đi theo tới.