Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1399 - Chương 1399: Cút Ra Khỏi Thần Quan Của Ta (2)

Chương 1399: Cút ra khỏi thần quan của ta (2)
- Hừ!

Ngay cả Cửu Trùng Thiên Thái tử cũng không ngờ tới một kiếm này.

Trên mặt hắn hiện lên một tia bất ngờ, lại lộ ra có chút chán ghét, vô cùng âm trầm.

Trong thời gian một ngàn năm năm hắn trở thành Thái tử hoàng triều, vẫn chưa bao giờ gặp phải đối thủ không nói quy củ như vậy.

Hắn thật sự không muốn giao thủ với loại người lỗ mãng này, nhưng dù sao một kiếm này đã chém đến trước mặt mình, hơn nữa trong kiếm quang này thực sự ẩn chứa khí tức mà ngay cả hắn cũng cảm thấy có chút hung hiểm, rơi vào đường cùng, vẫn chỉ có thể quét tay áo ra.

- Rầm!

Một tay áo quét ra, cũng là từng đạo kim quang lấp lánh, trong nháy mắt bao phủ cả tòa thần quan, lực lượng dồi dào tỏa ra, va chạm với một kiếm đó của Phương Nguyên, trong nháy mắt hai đạo lực lượng va chạm vào nhau, chung quanh đã là cuồng phong gào thét, các tu sĩ chung quanh đều đứng không vững, vội vàng lui về phía sau.

Ầm ầm.

Mây vàng nổ tung, loại lực lượng này khó có thể hình dung, có thể gọi là vô kiên bất tồi, tường thành dưới chân dưới chân chính là Huyền Thiết Thạch vạn năm lát thành, không thể phá vỡ, nhưng dưới lực lượng này cũng vỡ ra những vết trầy, mà trên tường thành, cờ quạt kiến trúc lại trực tiếp bị lực lượng này xé thành từng mảnh, cuốn bay lên trời.

Sau đó Cửu Trùng Thiên Thái tử mượn thế của một kiếm này, thân thể bay lên trên thần quan!

Hắn đứng trong hư không, giống như trích tiên, từng đạo cuồng phong từ bốn phương tám hướng ùa tới, cuốn kim bào của hắn tung bay.

Mà một thân khí cơ của hắn, vào lúc này cũng liên tiếp tăng lên, giống như hóa thành trung tâm của thiên địa, từ trên cao nhìn xuống Phương Nguyên.

- Dừng tay!

- Đừng đấu nữa!

Có điều lúc này, chung quanh vang lên mấy tiếng hét lớn, lại thấy mấy vị trưởng lão của Bát Hoang Thành và Tiên Minh, nữ thần tướng Mạc Phi Lưu đều vội vàng nhảy lên hư không, liều mạng cản giữa hai người bọn họ, thậm chí ngay cả các loại pháp bảo đều tế ra bên cạnh, phân biệt nhìn chằm chằm Phương Nguyên và Cửu Trùng Thiên Thái tử, quát lên:

- Nơi này là Ma Biên, không phải thiên hạ giang hồ, ngừng tư đấu!

- Từ hôm nay trở đi.

Kiếm khí trên người Phương Nguyên cũng chậm rãi thu liễm lại, hắn đứng trên tường thành, lạnh lùng nhìn Thái tử, trầm giọng quát:

- Bất kể là ngươi, hay là âm mưu quỷ kế của ngươi đều đừng có tới gàn thần quan của ta nửa bước!

Thần sắc Cửu Trùng Thiên Thái tử nghiêm lại.

Nghe thấy những lời này của Phương Nguyên, hắn mới ý thức được, mình vừa rồi vì cản một kiếm đó đã lui đến trong hư không.

Mà vừa lui, mình đã ở ngoài thần quan.

Ý thức được vấn đề này, sắc mặt hắn không nghi ngờ gì nữa càng trở nên khó coi hơn.

Thậm chí trong lòng sinh ra một loại khuất nhục.

Hắn hoàn toàn không lường trước được một hồi đọ sức chí tất phải thắng, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay lại xuất hiện một màn như vậy.

Trước đó, bất kể Phương Nguyên có làm gì, hắn đều cảm thấy không ngoài tính toán của mình, mình có thể liếc một cái là nhìn thấu hắn, chơi chết hắn, lại không ngờ, hắn lại trực tiếp xuất thủ với mình, điều này khiến hắn xuất hiện một loại cảm giác không nắm giữ được.

- Đây vốn là một cuộc đọ sức nho nhỏ, ngươi lại cứ muốn ầm ĩ tới mức độ này à?

Không biết trầm mặc bao lâu, Lý Thái Nhất mới nhẹ nhàng lên tiếng, nói ra một câu.

Cho tới lúc này, khẩu khí của vẫn rất bình thản, thậm chí nghe còn có vài phần ôn hòa.

Hàm dưỡng của hắn khiến cho trong lòng hắn dù có cuồng nộ tới mấy cũng không thể há miệng chửi to giống như người thường.

- Nếu là đọ sức, vậy thì hãy thuần túy một chút!

Phương Nguyên cất kiếm vào vỏ, ngẩng đầu nhìn Cửu Trùng Thiên Thái tử Lý Thái Nhất, thanh âm lộ ra vẻ vô cùng vô tư, nói:

- Ta thích Ma Biên, chính vì đây là một nơi dựa vào thực lực để nói chuyện, tất cả đều phải dựa vào bản sự, phong cách âm mưu quỷ kế, phong vân biến hoá không thích hợp với nơi này, ta đến Ma Biên là muốn dựa vào bản lĩnh chân chính để xây dựng một phen thành tựu, không có thời gian chơi đùa với ngươi.

- Điện hạ, Lãnh Ngọc Tĩnh Tâm Hoàn đã mang tới rồi.

Bát Hoang Thành, trong một tòa tiên điện tinh xảo mà yên tĩnh, âm thị bên cạnh Cửu Trùng Thiên Thái tử lặng lẽ cầm một hộp đan dược, bước nhanh vào trong tiên điện, chỉ thấy Cửu Trùng Thiên Thái tử lúc này đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn ở giữa điện, bình thần tĩnh khí, sắc mặt lạnh lùng, không nhìn ra có chút ý loạn nào, dường như lúc ban ngày, việc vô lễ mà Vong Tình Đảo đó làm ra không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì đối với điện hạ, nhưng âm thị cận thân này lại không dám lơ là, chỉ nhẹ nhàng đặt hộp thuốc xuống trước người điện hạ.

Cúi người, đang muốn lui ra, chợt nghe điện hạ mở miệng:

- Tướng thủ thành của Trấn Ma Quan đã được quyết định rồi chứ?

Âm thị này nghe vậy, vội vàng quỳ dưới đất, vái:

- Bẩm điện hạ, đã được quyết định rồi, nô tỳ đã hỏi thăm, Vong Tình Đảo Đạo Tử họ Phương đó trực tiếp ở lại Trấn Ma Quan, mà Mạc tiên tử và Cổ Thiết trưởng lão thì đến Bát Hoang Thành, sau khi cầu kiến thành chủ, lệnh sắc phong được ban xuống, hiện giờ đã đưa đến Trấn Ma Quan, chắc là Bạch Bào Chiến Tiên đồng ý rồi.

Cửu Trùng Thiên Thái tử nghe vậy, vẫn sắc mặt lạnh lùng, nói:

- Chuyện còn lại thì sao?

Âm thị này lộ vẻ khó xử, ngừng lại một chút mới đáp:

- Chuyện này chưa có định luận, hiện giờ Huyền Giáp họ Quan đã bị nhốt trong Trấn Ma Quan, nhưng trừng phạt cụ thể thì vẫn chưa có, nô tỳ sẽ an bài, tạo áp lực cho Bát Hoang Thành, Vong Tình Đảo cho rằng có thể dễ dàng chiếm được Trấn Ma Quan như vậy, vậy thì nhầm rồi.

Âm thị nói rất âm lãnh, tựa hồ là cố ý nói âm ngoan như vậy.
Bình Luận (0)
Comment