Chương 1403: Mười vạn dặm Ma Biên (1)
Mắt thấy người chạy tới Trấn Ma Quan cầu trận đồ càng lúc càng nhiều, Phương Nguyên cũng lộ ra có chút bực mình.
Lúc đầu người tới chơi, hắn cũng tự mình tiếp đãi, cũng chính miệng chỉ điểm biến hóa trận thế cho bọn họ, nhưng đến về sau, người đến càng lúc càng nhiều, không chỉ là thần tướng các lộ, còn có rất nhiều cao nhân trận đạo của Ma Biên, thậm chí là một số Huyền Giáp Thần Tướng đóng ở quan khẩu nhỏ, hắn liền có chút bực mình, thế là liền gọi hai vị Trận Sư của Thiên Xu Môn tới, dạy kỹ một lượt, bảo bọn họ đi dạy lại.
Tạo nghệ trận đạo của hai vị Trận Sư tất nhiên không cao, miễn cưỡng có thể đạt tới tiêu chuẩn Đại Trận Sư, nhưng ra vẻ ta đây thì.
Lại thêm Đại Viên Nhược Khuyết Trận này của Phương Nguyên, vốn chính là một loại pháp trận đơn giản nhất, chỉ là biến hóa trong đó rất khó lường, có khác biệt với trận đạo hiện mà thôi, bởi vậy hai người bọn họ cũng học được thông thấu, sau đó hai người cuối cùng cũng không cần chạy loạn khắp nơi tìm người bốc phét nữa, bắt đầu mỗi ngày ngồi trong Diễn Trận Điện của Trấn Ma Quan, chỉ điểm mỗi một vị thần tướng đến học trận thế.
Hai vị lão đầu tiên phong đạo cốt, khí độ hơn người ngồi đó, thật sự có thêm mấy phần vị đạo cao thâm mạc trắc.
Hơn nữa bọn họ mỗi khi thấy một người, đều sẽ bình tĩnh lạnh lùng chỉ ra, trận này chính là hai người bọn họ đặt tên, cho nên sau khi kiến thức được sự tinh diệu của Đại Viên Nhược Khuyết Trận, tên của hai vị thần bí Đại Trận Sư này cũng dần dần được truyềnra trong Ma Biên.
- Đại Viên Nhược Khuyết Trận đó thật sự vô cùng thần diệu, biến hóa trong đó cũng đơn giản, không khó lý giải, nhưng rất khác với trận đạo hiện, dùng ở trên chiến trường, rất là kỳ diệu, hiện giờ Phi Nham Quan, Vĩnh Dạ Quan, Bích Thủy Quan đều đã đang luyện đạo trận pháp này, mấy đại thần quan khác cũng đều phái thần tướng đặc biệt tới cầu trận, nghe nói chuẩn bị mở rộng trong quân.
- Thật sự không ngờ, Vong Tình Đảo Đạo Tử trẻ tuổi như vậy lại có bản lĩnh trận đạo lớn thế.
- Ha ha, có lời đồn, trận này vốn là hai vị Trận Sư trong Trấn Ma Quan của hắn thôi diễn ra, hắn chỉ là lấy tiếng mà thôi!
- Đúng đúng, hắn trẻ tuổi như vậy, làm sao có thể thôi diễn ra trận thế kỳ diệu như vậy?
- Nếu hắn tự mình thôi diễn ra, Tôn lão cửu ta.
- Làm sao?
- Khà khà, không có gì, uống rượu, uống rượu!
Một đạo Đại Viên Nhược Khuyết Trận, ở Ma Biên lại dẫn tới phản ứng lớn như vậy, rất nhiều người tới cầu trận, khiến cho lão chấp sự vô cùng hưng phấn, cả ngày cười tới không khép miệng lại được, không chỉ một lần khuyên bảo Phương Nguyên mượn cơ hội này, trao đổi nhiều hơn với các thần tướng Ma Biên tới cầu trận, tốt xấu gì cũng kết chút thiện duyên, để tránh công lao lớn như vậy lại để hai lão già đó đoạt đi.
- Cứ để họ vui vẻ, bớt gây chuyện đi là được!
Bản thân Phương Nguyên cũng không quá để tâm tới chuyện này, ở trong Trấn Ma Quan nghiên cứu điển tịch và quân vụ mấy ngày, liền không ở trong quan nữa, chuyện giảng giải trận thế, cứ như vậy yên tâm giao cho hai lão Trận Sư, tất cả quân vụ thì ném cho lão chấp sự Nguyên Mạc được Vong Tình Đảo phái đi theo mình, bản thân lại tùy tiện dẫn theo mấy người, một thân khinh kị binh rời khỏi thần quan.
Sau khi ra khỏi quan, hắn giống như là vô cùng tò mò, cái gì cũng nhìn, nhìn địa thế kiểu núi liên miên mà hiểm trở ở chung quanh thần quan, nhìn ma vật không có mục đích đi lại trên đại địa, nhìn thi cốt những tướng sĩ đã chết trận, cũng nhìn dị thảo tiên hoa trong hoàn cảnh vô cùng ác liệt này lại vẫn sinh trưởng cực kỳ tươi tốt, giống như đoạt tinh hoa của thiên địa!
- Tôn thượng, không thể đi sâu hơn nữa, quá hung hiểm.
Hiện giờ lão chấp sự ở trong thần quan, giúp đỡ Phương Nguyên xử lý quân vụ, mà hai vị Trận Sư giống như là theo đuôi thì mỗi ngày ở trước mặt một đám thần tướng giả bộ đại sư, ba Tuyết Nguyên lão ma cũng đang học làm thế nào để xử lý và thu thập tin tức Ma Biên, bởi vậy lần này đi theo Phương Nguyên ra khỏi thần quan, chỉ có Bạch Miêu, Quan Ngạo, Toan Nghê, giao long, cùng với một vị Trấn Ma Quan Huyền Giáp.
Người này tên là Phong Ly Trường, chính là đệ nhất Huyền Giáp Thần Tướng trước đây của Trấn Ma Quan, bất kể là tu vi hay là kiến thức, đều xem như không tồi, chỉ là xuất thân hơi kém, luận về thực lực, hắn tất nhiên không bằng Quan Ngạo và giao long, nhưng Phương Nguyên vẫn dẫn hắn theo bên cạnh.
Phong Ly Trường thấy Phương Nguyên xuất quan, cũng không cảm thấy lạ, thời gian hắn ở Ma Biên cũng không ngắn, đã có hơn hai trăm năm, đã gặp không ít thần tướng, biết mỗi một vị thần tướng tới Ma Biên, cho dù là làm theo phép cũng sẽ xuất quan quan sát, chỉ là Phương Nguyên rõ ràng quan sát cẩn thận hơn những thần tướng trước, hơn nữa gan cũng lớn, không ngờ đi liền mấy ngàn dặm, lại vẫn không có ý quay về.
Chỉ thấy chung quanh đã có không ít sinh linh hắc ám đang qua lại, Phong Ly Trường không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.
- Không sao!
Phương Nguyên nhìn hắn một cái, lắc đầu, nói:
- Đi xa hơn mới có thể thấy rõ hơn!
- Nhưng, càng đi vào sâu hơn, có thể sẽ có nhiều ma vật hơn, vô cùng hung hiểm.
Nhìn thấy Phương Nguyên muốn đằng vân bay lên, Phong Ly Trường không nhịn được có chút lo lắng, lên tiếng nhắc nhở.
Phương Nguyên nghe vậy, chỉ cười cười, nói:
- Không cần sợ!
Nói xong, liền phất tay triệu đến một đám tường vân, đám người Quan Ngạo và giao long đều bước lên, dường như không hề để Ma Biên hung hiểm vạn phần này vào mắt, mặc dù Phong Ly Trường có chút do dự, nhưng vẫn cắn răng đi theo, tiếp tục tiến về phía trước.
Theo bọn họ dần dần rời xa thần quan, vào sâu trong vào Ma Biên, liền càng thấy rõ sự thương mang của Ma Biên.