Chương 1410: Nghĩ cũng giống như ta (1)
Đại điển sắc phong Thập Đại Thần Tướng, vốn là một việc vui, nhưng không biết vì sao, chung quanh lại có một cỗ áp lực.
Nguyên nhân tất nhiên rất đơn giản, chính là vì những lời đồn gần đây!
Vị Vong Tình Đảo Đạo Tử này thân mang Long Hồn vào Ma Biên, không biết có bao nhiêu người ngấp nghé, bao nhiêu người chú ý.
Mà kết quả, hắn không ngờ bắn tiếng, Long Hồn này chỉ cho Huyền Giáp xuất thân hèn mọn?
Đạo Tử này rõ ràng là muốn gây chuyện!
- Vong Tình Đảo Thánh Tử đến.
Mặt trời lên cao, còn một khắc nữa là tới giờ Thìn, liền nghe ngoài Bát Hoang Thành có người cao giọng hét lớn.
Các tu sĩ đang nhao nhao nghị luận trong sân lập tức trầm mặc, đồng loạt quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Vong Tình Đảo Đạo Tử Phương Nguyên một thân áo xanh, trên vai nằm một con mèo béo, dưới sự vây quanh của một đám người đằng vân mà đến, bên trái chính là một con giao long kỳ dị, bên phải thì là một vị lão tu sắc mặt trang nghiêm, khí cơ nội liễm, chính là lão chấp sự Nguyên Mạc của Vong Tình Đảo, mà sau lưng Phương Nguyên có mấy vị tu sĩ tu vi không cao, có nam có nữ, có già có trẻ, có chính có tà.
Đường đường là Thánh Địa Đạo Tử, trong người đi theo phía sau không ngờ còn có Kim Đan, thậm chí là Trúc Cơ?
- Phương Đạo Tử có lễ.
- Hôm nay chính là ngày mừng Phương Đạo Tử thụ phong thần tướng, Trung Châu Mạnh gia Tứ Phương Lâu ta đặc biệt đến chúc mừng.
- Lôi Châu Lôi Châu Đoán Kim Hào đại chưởng quỹ đặc biệt tới vấn an Đạo Tử, dâng mười đạo thần binh.
- Đại đệ tử dưới trướng Thanh Hồ Yêu Mạch Chi Chủ phụng lệnh thầy, tới chúc mừng Vong Tình Đảo Phương Đạo Tử.
Sau một thoáng im lặng, mắt thấy Phương Nguyên hạ xuống, chung quanh lập tức có không ít người đi tới, vây quanh Phương Nguyên chúc mừng, trong những người này, đại bộ phận Phương Nguyên chưa thấy qua, có điều bọn họ vừa lên đã tự báo danh hào, hoặc là trực tiếp dâng hậu lễ, cũng tránh phiền phức cho hắn, chỉ cần khách khí hoàn lễ mỗi người là được.
Phương Nguyên cũng biết, mình hiện giờ chính là dùng thân phận Vong Tình Đảo Đạo Tử xuất thế hành tẩu, khác với trước kia, mỗi khi đến một nơi, đều có vô số người đến bái, người ta chưa chắc đã thực sự nể mặt mình, phần lớn là vì mặt mũi của Vong Tình Đảo mà đến.
Hắn chú ý tới những người lúc này ngồi trên đài xem lễ, lại thờ ơ lạnh nhạt, không bước tới hơn.
Những người đó không biết là người của Cửu Trùng Thiên, hay là bản thân đã nhìn mình không vừa mắt, lúc này không ngờ ngay cả làm bộ cũng lười chẳng muốn làm bộ, người bên cạnh bất kể có nhận biết hay không, ít nhiều cũng chào một tiếng, mà bọn họ lại vẻ mặt lạnh lùng, ngạo mạn ngồi ở đó.
Phương Nguyên ghi nhớ bộ dạng của bọn họ.
Tuy Ma Biên là chiến trường chiến hỏa không ngừng, nhưng cấu tạo thế lực cũng vô cùng phức tạp, thậm chí có thể nói là nơi phức tạp nhất thiên hạ này, trừ Bát Hoang Thành và Thập Đại Thần Quan bên ngoài ra, còn có rất nhiều thế gia và đạo thống, đều thiết lập hiệu buôn và phân đà ở đây, long xà hỗn tạp, có thể nói là một bãi nước đục tới không thể đục hơn được nữa.
Phương Nguyên mới đến, vẫn chưa nhìn rõ bãi nước đục này.
Hàn huyên xong, Phương Nguyên ngồi xuống tiên đài, sự vụ khác đã có lão chấp sự xử lý thay, mà Phương Nguyên thì chỉ lẳng lặng ngồi xếp bằng, trong lòng thầm nghĩ kế hoạch của mình, cũng suy đoán phiền phức có thể xuất hiện.
Mà chung quanh, trừ một thoáng yên tĩnh lúc ban đầu ra, rất nhanh lại nổi lên những tiếng nghị luận khe khẽ.
Xa gần, trên dưới, đều có thể thấy có không ít người đang nhìn hắn, thấp giọng nghị luận, ngôn từ phức tạp.
Phương Nguyên chỉ coi như không biết, nhắm mắt dưỡng thần.
Cũng là giao long ở bên cạnh rất đắc ý, nháy mắt với một vị nữ tiên áo vàng bên cạnh:
- Quần cộc này của ta có đẹp không?
Nữ tiên áo vàng đó sầm mặt lườm nó một cái.
Giao long lập tức cười đắc ý hơn:
- Cởi ra còn đẹp hơn.
Phương Nguyên lườm hắn một cái
- Bát Hoang Thành Chủ, thống soái mười vạn tiên quân Ma Biên giá lâm.
Trong một mảng ồn ào, chợt nghe trong không trung, có một người trầm giọng hét lớn, các tu sĩ đều lập tức dừng nói chuyện, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trong không trung, mây trôi trùng điệp, đang có một vị lão giả áo trắng, dưới sự đi cùng của một vị lão giả áo xám lưng còng và nữ thần tướng Mạc Phi Lưu chậm rãi giẫm mây đi tới tiên đài này.
- Thỉnh an thành chủ.
Người xung quanh nhìn thấy lão giả này, bất kể thân phận như thế nào, tu vi cao thấp ra sao đều đứng lên, chắp tay vái chào.
Phương Nguyên cũng không ngoại lệ, đứng dậy hành lễ, sau đó ngẩng đầu nhìn.
Đối với lão giả được xưng là Bạch Bào Chiến Tiên, đóng ở Ma Biên ba ngàn năm, chỉ huy mười vạn tiên quân này, hắn cũng vô cùng tò mò, dù sao người này là người đứng đầu thánh địa đường đường chính chính, cũng là một trong những người mạnh nhất được thế gian công nhận, không ai không biết.
Có điều vừa nhìn một cái, liền cảm thấy có chút bất ngờ, chỉ thấy lão giả đó bề ngoài chì khoảng sáu bảy mươi tuổi, tướng mạo gầy yếu, trầm mặc ít nói, trên người mặc một kiện áo trắng, áo trắng dài rộng, lộ ra hắn có chút nhỏ gầy, nhìn thì rất có vài phần tướng mạo bình thường, từ trên mây đi xuống, cũng không nói gì, chỉ xua tay với chung quanh, ý bảo các tu sĩ ngồi xuống.
Không biết hắn là cố ý hay là vô tình, Phương Nguyên cảm thấy ánh mắt của hắn nhẹ nhàng liếc về phía mình một cái.
Mắt thấy giờ Thìn đã tới, bên cạnh Bạch Bào Chiến Tiên, Cổ Thiết trưởng lão đã sớm chuẩn bị thấp giọng hỏi một câu, nữ thần tướng Mạc Phi Lưu bên cạnh Bạch Bào Chiến Tiên nhẹ nhàng gật đầu với hắn, thế là Cổ Thiết trưởng lão liền bước lên trước.
Keng.
Cổ chung bên tai trái được người ta gõ vang, thanh âm réo rắt, rung động lòng người.