Chương 1411: Nghĩ cũng giống như ta (2)
Các tu sĩ đồng loạt ngẩng đầu, nhìn về phía trước, chỉ thấy Cổ Thiết trưởng lão dẫn hai vị đồng tử, phân biệt nâng một cái khay tím, bên trên đặt một bên đặt bảo ấn, bên khác thì nâng một bộ giáp tím, tiến lên mấy bước, đứng trên tiên đài, sau đó trầm giọng hô khẽ:
- Thành chủ đã tới, tân khách tới xem lễ vào chỗ, lực lượng sắc phong thần tướng Trấn Ma Quan bắt đầu.
Các tu sĩ nghe vậy, tất cả đều ngưng thần tĩnh khí, không dám làm ồn vào lúc này.
Ánh mắt Cổ Thiết trưởng lão chậm rãi quét qua các tu sĩ, cuối cùng nhìn xuống trên mặt Phương Nguyên:
- Vong Tình Đảo Đạo Tử Phương Nguyên, xin tiến lên!
Phương Nguyên biết không thể phá hỏng lễ số, cũng nghe lời đứng dậy, đi tới trung tâm tiên đài.
Mà Cổ Thiết trưởng lão thì tay cầm Ngọc Như Ý, nhẹ nhàng gõ hờ vào không trung, sau đó cao giọng:
- Ma Biên thập biên, trấn ma trừ tà, thủ vệ nhân gian, chư thiên đồng giám. Nay có Vong Tình Đảo Đạo Tử Phương Nguyên, vì thiên hạ vào Ma Biên chém yêu đồ ma, dâng lên trăm vạn lượng linh tinh, ba ngàn viên bảo đan, mười vạn cân huyền thiết, lại hiến Đại Viên Nhược Khuyết Trận, giúp tướng sĩ Ma Biên ta đồ ma, lòng son nghĩa đảm, một lòng vì việc công, góp sức cho thiên hạ, lập danh cho thánh địa, lập đảm cho các tu sĩ thiên hạ, hành động này đáng kính, cũng đáng tán thành.
Phương Nguyên lẳng lặng lắng nghe, thầm nghĩ, nói cũng không tồi.
Trên thực tế, trong những cái mà Cổ Thiết trưởng lão nói, chỉ có Đại Viên Nhược Khuyết Trận là mình dâng lên, linh tinh, bảo đan, huyền thiết khác đều là Vong Tình Đảo chuẩn bị, cũng là việc mỗi một vị Thánh Địa Đạo Tử đều sẽ làm.
Mà Cổ Thiết trưởng lão, theo lệ cũ, nói hết những lời này, cuối cùng thanh âm cất cao:
- Xét thấy công này, Bát Hoang Thành Chủ Nhậm Long Đảm có chiếu: Phong người này làm tướng thủ thành Ma Biên Thập Đại Thần Quan Trấn Ma Quan, gánh đạo nghĩa cho thiên hạ, thủ Ma Biên cho nhân gian! Trao cho một chiếc Thần Quan Tướng Ấn, một bộ Tử Văn Thần Giáp, cho phép vào thần sơn bái tế tiên hiền.
Phương Nguyên nghe đến đây, liền khom mình hành lễ.
Mà chung quanh, lập tức có rất nhiều tiếng chúc mừng vang lên:
- Cung chúc Phương Đạo Tử danh liệt Thập Đại Thần Tướng!
- Phương Đạo Tử từ đây lập công ở Ma Biên, người trong thiên hạ không ai dám quên ân nghĩa này.
- Phương Đạo Tử vất vả rồi.
Trong những tiếng chúc mừng, hai vị đồng tử phía sau Cổ Thiết trưởng lão liền tiến lên, đưa ấn và giáp tới trước người Phương Nguyên, Phương Nguyên biết, ấn đó chính là dùng để mình điều khiển trên dưới một vạn tiên binh của Trấn Ma Quan, mà giáp tím không chỉ là một phương chí bảo, lại là bảo giáp mà chỉ có tướng thủ thành của Ma Biên Thập Đại Thần Quan mới có thể mặc, là tượng trưng cho thân phận của bọn họ.
Chỉ cần tiếp nhận hai chí bảo này, hắn chính là một trong Ma Biên Thập Đại Thần Tướng.
Cho dù hắn chỉ ngồi ở vị trí thần tướng, một ngày danh hào này sẽ mãi đi theo hắn.
Nhìn phương chí bảo này, Phương Nguyên hơi ngưng thần, định vươn tay ra tiếp nhận.
Nhưng cũng đúng vào lúc này, ngồi ở tay trái tiên đài, một vị lão giả mặc trường bào màu nâu bỗng nhiên cười nói:
- Chậm đã!
Một thanh âm này cũng không lớn, các tu sĩ nghe thấy lại đều ngẩn ra, quay đầu lại nhìn.
Lão giả mặc áo nâu đó chậm rãi đứng lên, cười nói:
- Phương Đạo Tử vào Ma Biên, kiến công lập nghiệp, chức vị Trấn Ma Quan thần tướng này có thể nói là danh chính ngôn thuận, lại thêm Đạo Tử người mang trọng bảo Long Hồn, là may mắn của tướng sĩ Ma Biên ta, chỉ có điều, Đạo Tử hiến Long Hồn cho Ma Biên, vốn là chuyện tốt, nhưng mấy ngày nay, lại có người mượn việc này, làm gió làm mưa ở Ma Biên, nói Long Hồn sớm có định số, phân phối bất công, hiển nhiên là rắp tâm hại người, làm loạn quân tâm Ma Biên ta.
Nói đến đây, hắn cười khẽ, nhìn Phương Nguyên nói:
- Việc này sao có thể nhịn, hôm nay nếu cao nhân đều tới, thiên hạ quan tâm, mong Đạo Tử có thể mượn cơ hội này, nói thật rõ ràng, cũng tiện ổn định quân tâm, không cho tiểu nhân cơ hội nắm lấy.
Các tu sĩ chung quanh nghe thấy những lời này, đột nhiên đồng loạt nhìn thấy.
Có người trong ánh mắt lúc này đã mang theo nét cười cượt: Ai bảo ngươi dã tâm bừng bừng, báo ứng không phải tới rồi sao?
- Không ngờ lại có lời đồn này.
Phương Nguyên nghe vậy, giống như hơi ngẩn ra, sau đó gật đầu, nói:
- Có điều lời đồn này cũng giống với suy nghĩ trong lòng ta.
Phương Nguyên nói ra một câu này, trên đại điển sắc phong, không khí lập tức lộ ra có chút áp lực.
Nói trắng ra là, chuyện Phương Nguyên chính thức được sắc phong chức thần tướng, tuy là đại sự, nhưng liệu có bao nhiêu người thực sự quan tâm, dù sao Thánh Địa Đạo Tử vào Ma Biên, được phong làm thần tướng, là chuyện sớm được định ra, hôm nay không phong thì ngày mai cũng phải phong, chẳng có gì hay mà xem cả.
Mà cái mọi người thực sự quan tâm, chẳng phải là Long Hồn sao?
Nhiều người như vậy chạy tới, đơn giản chính là muốn ở trên đại điển sắc phong này hỏi Phương Nguyên một câu, ba mươi sáu đạo Long Hồn này rốt cuộc là phân phối như thế nào, trong lòng cũng tiện cân nhắc, nên duy trì thì duy trì, không nên duy trì thì thôi, dù sao lợi ích kéo mọi người lại với nhau, đương nhiên cũng phải mau chóng nghĩ biện pháp, giúp vị Thánh Địa Đạo Tử từ bỏ suy nghĩ này.
Cho nên một câu của lão giả áo nâu kia lập tức dẫn tới rất nhiều sự chú ý.
Sau đó một câu của Phương Nguyên lại khiến cho tất cả mọi người trong sân lập tức sững sờ.
Lão giả áo nâu kia vốn là một trong Ma Biên Thập Đại Thần Tướng hiện giờ, trấn thủ Vọng Minh Quan, địa vị hiển hách, hắn nghe thấy những lời này, lập tức biến sắc, trầm giọng nói:
- Lời nói của Đạo Tử, khiến lão phu không rõ, vì sao ngươi muốn làm như vậy?