Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1413 - Chương 1413: Quét Sạch Yêu Ma (2)

Chương 1413: Quét sạch yêu ma (2)
Mà các thần tướng khác nhìn Phương Nguyên, có người lộ ra vẻ xúc động, có người thì vẻ mặt hồ đồ.

Chung quanh cũng không biết im lặng bao lâu, đột nhiên vang lên một tiếng cười khẽ.

Các tu sĩ nhìn lại, liền thấy một vị nam tử trung niên dáng người tròn tròn, trên môi để hai hàng ria mép, giống như chưởng quỹ của hiệu buôn nào đó, tu vi nhìn thì cũng rất bình thường, lúc này lại cười nói:

- Lời này của Đạo Tử nói rất hay, chỉ là chẳng lẽ ngươi đã quên mình cũng là dựa vào danh của Vong Tình Đảo Đạo Tử, vừa tới Ma Biên đã trở thành tướng thủ thành Trấn Ma Quan hiện giờ à?

Chung quanh lập tức vang lên tiếng phụ họa.

Thậm chí có thêm rất nhiều tiếng cười chế giễu.

- Đúng vậy, lời ngươi vừa rồi nói ra, chẳng lẽ không phải đối lập với bản thân sao?

- Nếu ngươi không phải Vong Tình Đảo Đạo Tử, sao có thể dễ dàng trở thành Ma Biên Thập Đại Thần Tướng như vậy?

Mà nghênh đón rất nhiều tiếng cười chung quanh, nụ cười trên mặt Phương Nguyên liền thu lại:

- Đây chính là điều ta muốn nói!

Nhìn Tướng Ấn và Tử Giáp vẫn chưa tiếp nhận trước người, hắn cười cười, nói:

- Ta lần này vào Ma Biên, vốn không định ỷ vào thân phận Vong Tình Đảo Đạo Tử đoạt vị trí thần tướng thủ quan này, ta muốn dựa vào công lao của chính mình để đoạt vị trí thần tướng này!

Một câu khiến các tu sĩ chung quanh đều nhíu mày.

Có người đã mặc kệ thân phận của Phương Nguyên, trực tiếp cười lạnh nói:

- Chỉ bằng vào một đạo trận thế đó của ngươi sao?

- Ha ha, Phương Đạo Tử Ma Biên, dâng lên không ít tài nguyên, lại thôi diễn ra một đạo trận thế, những cái này quả thật đều là công lớn, nhưng nếu so sánh với tướng sĩ Ma Biên, những công lao này sợ là vẫn chưa đủ để ngươi trở thành tướng thủ thành của Trấn Ma Quan?

- Nếu không phải vì thân phận của Vong Tình Đảo Đạo Tử, Phương đạo huynh có lẽ cũng chỉ là một vị Huyền Giáp.

Trong những thanh âm hoặc châm biếm hoặc than thở này, Phương Nguyên vẫn nhất phái thong dong, không nói gì, mà là trực tiếp xoay người thi lễ với Bát Hoang Thành Chủ, nói:

- Nhậm lão tiền bối, vãn bối tới Ma Biên, đã hơn nửa tháng, mấy lần xuất quan xem xét, lại phát hiện Ma Biên hiện giờ, ma tức rất nặng, yêu vật hoành hành, tụ tập thành đàn, không biết chư vị thần tướng vì sao vẫn không xuất binh đi dọn dẹp?

Chợt thấy hắn đổi đề tài, người chung quanh liền có chút ngạc nhiên.

Vị Bạch Bào Chiến Tiên kia nhíu mày, thấp giọng nói gì đó với Mạc Phi Lưu ở bên cạnh, Mạc Phi Lưu liền gật đầu, nhìn về phía Phương Nguyên, nói:

- Vấn đề này cũng luôn làm khốn nhiễu sư tôn, có điều nguyên nhân lại đơn giản, ai cũng biết...

Các tu sĩ bên cạnh đã sớm nghẹn đầy một bụng những lời muốn nói, nghe vậy lập tức lên tiếng:

- Đúng vậy, ai chẳng biết đạo lý nên diệt sạch những ma vật đó, ai muốn để mặc chúng cuối cùng thành họa hại, nhưng những ma vật đó chém mãi không hết, giết được một đám, không qua bao lâu đã lại có một đám khác trưởng thành, chúng ta lại phải hao tổn không ít tính mạng tướng sĩ, việc gì phải thế?

- Ha ha, nếu Phương Đạo Tử đúng là một lòng vì Ma Biên, vậy sớm nên tìm hiểu rõ, Ma Biên hiện giờ, Hắc Ám Ma Tức đáng sợ hơn, chúng ta thậm chí ngay cả chúng phân bố như thế nào cũng không hiểu, chẳng lẽ đánh liều đi loạn chung quanh à?

- Vấn đề này trăm ngàn năm qua vẫn là như vậy, ngươi cũng trâng tráo, chỉ trích chúng ta không có lòng ngự quan sao?

Phương Nguyên vẫn sắc mặt bình tĩnh nghe những lời này, cùng với những lời chỉ trích ngầm có ý tức giận đó.

Nếu nói vừa rồi những người đó phản đối hắn còn có chút cố ý, có chút làm màu, lên tiếng cũng chỉ là một bộ phận trong đó, như vậy lúc này lại thực sự khiến nhiều người tức giận, bất kể có ủng hộ hắn hay không, sắc mặt lúc này đều lộ ra có chút giận dữ.

Mà Phương Nguyên cũng chỉ lẳng lặng chờ bọn họ nói xong, mới thấp giọng nói:

- Nếu ta có biện pháp thanh trừ những ma vật này thì sao?

Lời này nói rất đột nhiên, tất cả mọi người đều sững sờ, nhất thời không có phản ứng.

Một lúc sau, ầm một tiếng, không biết bao nhiêu ánh mắt đều đổ dồn về phía hắn.

Có người kinh ngạc, có người ngạc nhiên, càng có một số người cho rằng đây là lời hoang đường.

Mà Bát Hoang Thành Chủ ngồi ở thượng thủ, cũng đột nhiên mở mắt, hơn nghiêng người nhìn về phía Phương Nguyên.

Sau khi hắn hiện thân, lần đầu tiên lên tiếng, thanh âm như đao kiếm ma sát:

- Thật à?

Phương Nguyên gật đầu, hai tay chậm chắp sau lưng, nói:

- Nếu ta quả thật có thể giúp đỡ Thập Đại Thần Quan dọn sạch ma vật ở trung tâm Ma Biên, thậm chí cam đoan chúng trong khoảng thời gian ngắn sẽ không xuất hiện ngông cuồng như vậy, đó có phải là một công lớn không?

- Công lớn này có đủ để khiến ta ngồi trên vị trí tướng thủ thành một quan không?

- Như vậy, bắt đầu từ ta, có phải có thể sẽ có nhiều người hơn giống như ta, thực sự dựa vào bản sự để đứng chân ở Ma Biên không?

- Đừng nói những cái này vội.

Nghe Phương Nguyên nói vậy, trên tiên đài, xuất hiện một thoáng yên tĩnh, sau đó có người vội hét lên:

- Ngươi thật sự có thể làm được sao?

Bất kể là ánh mắt nửa tin nửa ngờ, hay là kinh ngạc bất định đều đồng loạt nhìn về phía Phương Nguyên.

Đến lúc này, đã không ai bận tâm những lời khác mà Phương Nguyên nói.

Sâu trong Ma Uyên, những Hắc Ám Ma Vật giết mãi không hết đó là tâm phúc đại hoạn của Ma Biên, mà càng khiến cho người ta đau đầu là, tất cả mọi người biết chúng sớm muộn gì cũng sẽ trở thành đại họa, lại không thể làm gì, nếu ai có thể giải quyết vấn đề này, không nghi ngờ gì nữa chính là công lớn ngút trời, cũng không nghi ngờ gì nữa, điều này tuyệt đối có thể là công lớn để Phương Nguyên ngồi trên vị trí thần tướng thủ quan.
Bình Luận (0)
Comment