Chương 1415: Ma Biên Tam Nạn (2)
Một lúc sau, vị thần tướng nho nhã áo trắng quay người lại, ngưng thần nhìn Phương Nguyên:
- Công của chí bảo này, không thua gì Đại Viên Nhược Khuyết Trận lúc trước ngươi thôi diễn ra, có cái này, tướng sĩ Ma Biên ta lúc rời quan trảm sát ma vật, sẽ có nhiều thêm bảo đảm, bớt đi thương vong không cần thiết, Bích Thủy Quan Bạt Thác Cuồng Sinh thay tướng sĩ trên dưới của thần quan ta cám ơn ngươi.
Phương Nguyên nhìn vị thần tướng nho nhã này, nhẹ nhàng gật đầu.
Hắn còn nhớ trong ngọc giản Nguyên Mạc lão chấp sự đưa tới, có nói qua người này xuất thân từ Lang Gia Các, nhưng từng nhận ân huệ của Cửu Trùng Thiên, cho nên hắn chắc là người của Cửu Trùng Thiên, không ngờ hắn vào lúc này lại nói lời cám ơn mình, hơn nữa thái độ này cũng không giống như là giả dối.
Mà mắt thấy Phương Nguyên đem ra quyển trục này, các tu sĩ đều bị di dời sự chú ý, trên tiên đài, lại có một người có chút bất mãn, chính là vị thần tướng của Vọng Minh Quan, lão tu áo nâu Ngô Hoang, hắn cũng đi tới nhìn quyển trục, thấy nội dung bên trên rất chi tiết, nhất thời không tìm ra sơ hở, cũng không dám khẳng định thật giả, ngưng thần suy nghĩ, nói:
- Cho dù có bản đồ này, lại vẫn có vấn đề!
Các tu sĩ đều ngẩn ra, quay đầu nhìn hắn.
Thần tướng Vọng Minh Quan Ngô Hoang nhìn về phía Phương Nguyên, trầm giọng nói:
- Cho dù có thể thuận lợi xuất binh, tiêu diệt ma vật, nhưng Hắc Ám Ma Tức ngày sau mạnh hơn ngày trước, tốc độ trưởng thành của những quái vật này cũng ngày sau nhanh hơn ngày trước, chúng ta tiễu trừ một lần, không tới ba năm chúng sẽ lại trưởng thành, nhiều nhất năm, sẽ khôi phục lại cục diện bây giờ, vấn đề này ngươi giải quyết như thế nào?
Phương Nguyên nhìn hắn một cái, nói:
- Đây là cái khó thứ ba mà ta muốn nói!
Lão giả áo nâu lạnh lùng nói:
- Lão phu chỉ muốn biết, ngươi biện pháp giải quyết hay không?
Phương Nguyên không hề nhìn hắn, mà là nhìn về phía Bạch Bào Chiến Tiên, cao giọng nói:
- Mấy ngày nay lúc kiểm tra, ta đã phát hiện, Hắc Ám Ma Vật khó trừ, chủ yếu chính là do Hắc Ám Ma Tức, vậy nếu có thể nghĩ đến một biện pháp, quét sạch Hắc Ám Ma Tức, hay là nghĩ biện pháp ngăn chặn, có phải có thể nhất lao vĩnh dịch, trảm sát toàn bộ những mầm tai hoạ này không?
- Ít nhất, có thể ngăn chặn tốc độ trưởng thành của bọn chúng, khiến chúng không thể trở thành đại họa?
Các tu sĩ chung quanh lại xoay người, nhìn về phía Phương Nguyên.
Trong đây, có không biết bao nhiêu lão gia hỏa tu vi cao thâm, tuổi lại lớn đến dọa người, lúc này không ngờ đều có chút kích động.
- Ngươi có biện pháp à?
Trong các thần tướng chung quanh, một vị lão thần tướng mặc Tử Giáp run giọng hỏi.
Phương Nguyên gật đầu, sau đó mới nói:
- Ta quan sát được Ma Biên có một hiện tượng, hoặc là tất cả Ma Tức Hồ trong thiên hạ này đều có loại hiện tượng này, đó chính là ma vật tuy nhiều, nhưng linh chu bảo dược cũng cũng nhiều, Hắc Ám Ma Tức này có thể thúc sinh Hắc Ám Ma Vật, cũng có thể tẩm bổ linh chu bảo dược, như vậy, nếu trồng thêm linh chu bảo dược, có phải có thể ở trên trình độ nhất định làm suy yếu Hắc Ám Ma Vật?
Phương Nguyên cười cười, nói:
- Như vậy, không chỉ có thể ngăn chặn Hắc Ám Ma Vật, lại có thể tích trữ đại lượng tài nguyên.
- Cái này...
- Ài!
Nếu nói vừa rồi, Phương Nguyên đã khơi dậy được sự hứng thú của các tu sĩ, hiện giờ những lời này vừa được nói ra, lại bỗng nhiên khiến không khí biến đổi.
Chung quanh có không biết bao nhiêu lão thần tướng, lão tu sĩ, đều lộ ra nụ cười khổ, thầm lắc đầu.
Cũng có người thấp giọng than thở, vẻ thất vọng trong ánh mắt đậm hơn mấy phần, lui về sau.
- Hoang đường!
Mà tướng thủ thành Vọng Minh Quan Ngô Hoang nghe vậy, không nhịn được lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ chê cười, lạnh lùng nói:
- Ngươi thực sự cho rằng Ma Biên này mấy ngàn năm qua, lui tới đều là đồ ngốc,thứ ngươi có thể nghĩ đến, người khác lại không nghĩ đến à?
Dứt lời, cười lạnh một tiếng, nói:
- Phương pháp ngươi nói, từ mấy kiếp trước đã có người từng nhắc tới, cũng có không biết bao nhiêu tiền bối đã thử qua, nhưng đều vô dụng, linh dược bảo dược Hắc Ám Ma Tức đó có thể thúc sinh ra, không giống với Thiên Nguyên chúng ta, một số hạt giống linh dược của Thiên Nguyên, cho dù rải vào trong ma tức, cũng không có tác dụng.
Theo hắn vừa nói ra, bên cạnh cũng có người nói theo:
- Đúng vậy, cho dù rắc linh dược trong Ma Tức Hồ, thu thập hạt giống rồi lại trồng cũng vô dụng, những linh dược đó vốn chính là chỉ có thể thu thập, chứ không thể nuôi trồng.
- Bảo dược một khi trồng xuống, rễ cây sẽ lập tức héo rũ, dời trồng cũng không được.
- Còn tưởng rằng có ý kiến gì hay, thì ra là tên khờ.
Rất nhiều tiếng chê cười vang lên, các tu sĩ đều không kìm chế được vẻ thất vọng trên mặt, chậm rãi tản đi.
Mà trong đám người, cũng có một số người thở phào, trên mặt lộ ra nụ cười.
- Vấn đề các ngươi đều nghĩ tới, chẳng lẽ ta lại không nghĩ tới à?
Nhưng cũng đúng lúc này, Phương Nguyên bỗng nhiên mở miệng nói:
- Ta nói muốn dùng hạt giống linh dược thế gian lúc nào?
Một câu này nói rất đột ngột, trong sân lập tức trở nên lặng ngắt như tờ.
Không biết bao nhiêu người đã đi ra mấy bước, lúc này đều quay người, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Phương Nguyên.
Phương Nguyên cũng không nói thêm gì, tay áo nhẹ nhàng xòe ra, đáy tay áo có thanh khí cuồn cuộn tỏa ra, đợi cho thanh khí tản đi, các tu sĩ lại phát hiện, trong sân đã có thêm một con cóc cao bằng một người, thành thành thật thật ngồi xổm dưới đất, con mắt lồi ra, ngơ ngác nhìn xung quanh, mà Phương Nguyên thì nghênh đón ánh mắt kinh ngạc của các tu sĩ, tay nhẹ nhàng vỗ lên lưng cóc.