Chương 1416: Bất thế kỳ công (1)
Một đạo thần thức được đánh vào, con cóc đó liền ngoan ngoãn há to miệng!
Một gốc linh chu xanh tươi được hắc khí bao bọc từ trong miệng cóc bay ra, bồng bềnh trên lòng bàn tay Phương Nguyên.
Các tu sĩ ngưng thần nhìn lại, lập tức biến sắc, lại thấy hắc khí đó không ngờ chính là Hắc Ám Ma Tức, tuy khí tức rất nhạt rất mỏng, không hình thành được bao nhiêu nguy hại, nhưng lọt vào trong mắt các tu sĩ, vẫn giống như gặp quỷ, theo bản năng lui lại mấy bước.
Có điều sau khi lui lại mấy bước, bọn họ lại ngưng thần nhìn về phía gốc linh dược đó.
Đó hẳn là một gốc bảo dược phẩm cấp không thấp, hiện giờ vẫn chưa thành thục, chính là lúc sinh cơ dồi dào, ở trong sương đen này giống như được linh dịch tẩm bổ, trên phiến lá có từng đạo mạch lạc màu tím sinh trưởng, mà Hắc Ám Ma Tức này dần dần trở nên nhạt đi, cũng không biết là đang tiêu tán, hay là bị linh dược này hấp thu.
- Ngươi đây là...
Có người nhìn một lúc, mới do dự nói.
Bọn họ đều là lão nhân ở Ma Biên không biết bao nhiêu năm, tất nhiên không xa lạ gì với linh dược này, loại bảo dược được Hắc Ám Ma Tức tẩm bổ mà sinh trưởng ra, ở Ma Biên có thể nói là tùy ý có thể thấy được, không biết Phương Nguyên đặc biệt lấy ra làm gì!
Phương Nguyên đáp lại cũng rất đơn giản:
- Gốc linh dược này không phải ta hái từ bên ngoài, mà là tự mình trồng!
- Gì cơ?
Mọi người nghe vậy, đều biến sắc.
Ầm một tiếng, các tu sĩ vừa tản ra lại rào rào kéo về.
Đối với chuyện Phương Nguyên nói, bọn họ thậm chí cảm thấy giống như là đang nói nhảm!
Bởi vì chuyện Hắc Ám Ma Tức có thể thúc sinh linh dược, có thể nói là không ai không biết, không ai không hiểu, tất nhiên cũng có vô số tiên hiền đã làm ra loại thực nghiệm này, nhưng bất kể là linh dược hay là bảo dược, thần dược, bất kể là dời trồng, hay là gieo hạt giống, kết quả đều trực tiếp héo rũ mà chết, thậm chí có một số, bị Hắc Ám Ma Tức ảnh hưởng, hóa thành ma vật.
Mà Phương Nguyên, lại nói đây là chính hắn trồng ra?
Đám người đều trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm linh dược trong lòng bàn tay Phương Nguyên.
- Kiều lão quái, ngươi là xuất thân Đan Sư, có nhận ra đây linh dược gì không?
- Kỳ quái, như là Lan Đình, lại giống Tử Hà, chẳng lẽ là bị Hắc Ám Ma Tức thay đổi à?
- Không đúng, đây không phải là một loại linh dược thông thường của thế gian.
Đám người vây quanh thấp giọng nghị luận, trên mặt đều là vẻ nửa tin nửa ngờ.
Bọn họ dường như đã nhìn thấy chân tướng nào đó, nhưng lại không dám thừa nhận, bởi vì chuyện này quá dọa người.
Phương Nguyên lẳng lặng quan sát bọn họ, trực tiếp nói ra:
- Trên tay ta có một số hạt giống, giống như không phải vật nhân gian, bình thường không thể trồng, ngẫu nhiên ta lại phát hiện, chúng có thể mượn dùng Hắc Ám Ma Tức để sinh trưởng, mà dược tính sinh trưởng ra cũng cực tốt, thấp nhất cũng là phẩm cấp thần dược, cây tử đằng trên tay ta chính là một gốc từ hạt giống đó dưỡng ra.
- Lời này là thật chứ?
- Thế gian không ngờ có vật kỳ lạ như vậy à?
- Ngươi rốt cuộc là từ đâu mà có.
Các tu sĩ chung quanh càng nhìn gốc linh dược đó càng ngạc nhiên, đã không nhịn được mà vội vàng hỏi.
Phương Nguyên đáp rất đơn giản:
- Từng có một vị bằng hữu, dẫn ta tới một nơi kỳ quái, chính là nhặt được ở đó.
- Bằng hữu bằng hữu, lại là bằng hữu.
Các tu sĩ bên cạnh nghe vậy ánh mắt đều trở nên cổ quái, thậm chí có chút bực mình, lại không tin cách nói của Phương Nguyên:
- Kiểm tra địa thế Ma Biên cũng là bằng hữu, thần dược này lại là bằng hữu, bằng hữu của ngươi thần thông quảng đại như vậy, sao không dẫn ra để chúng ta gặp mặt?
Bạch Miêu trên vai Phương Nguyên ánh mắt lười biếng lườm hắn một cái.
Lão chấp sự của Vong Tình Đảo rất hợp thời cười lạnh nói:
- Vong Tình Đảo Đạo Tử làm việc, còn cần phải nhất nhất khai báo với các ngươi à?
Các tu sĩ nghe vậy, lập tức trầm mặc, không dám hỏi nữa.
Mà Phương Nguyên căn bản cũng lười chẳng muốn giải đáp, hắn tu hành đến nay, trên người cũng ít nhiều có một số bí mật, trước kia những bí mật này là không thể đưa ra ánh sáng, hiện giờ cũng không sợ, hắn đã có tư cách công khai những bí mật này, lại không sợ bị người ta truy căn vấn để.
Nói và không nói, toàn là dựa vào tâm niệm của mình.
- Thần chủng (hạt giống thần) như vậy, ta chuẩn bị mấy trăm hạt.
Hắn nói xong, trên tay trái đã có thêm một hộp ngọc.
Nhìn hộp ngọc trên tay Phương Nguyên, một đám lão thần tướng, đại trưởng lão chung quanh mắt đỏ rực, vội vàng chạy tới, hận không thể vươn tay ra cướp lấy, có điều Phương Nguyên lại nhẹ nhàng quay đầu, nhìn về phía Bạch Bào Chiến Tiên cách đó không xa.
Hạt giống này không phải gì khác, chính là lúc trước Quan Ngạo nhặt được trong không gian sau bí cảnh của Thiên Lai Thành Kim gia.
Những hạt giống này cho dù lúc đó Phương Nguyên nhìn thấy cũng hoàn toàn không còn sinh cơ, không trồng được, nhưng lại đụng phải Quan Ngạo thẳng tính, mượn bảo dịch của Bạch Miêu, ở Xích Thủy Đan Khê trồng ra một vườn, có điều sinh trưởng vô cùng chậm chạp, bởi vậy về sau khi Phương Nguyên rời khỏi, liền bỏ cả vườn vào trong tiểu thế giới của Kim Tướng Lôi Linh, mang theo người.
Về sau lại ở trên mười năm Tuyết Nguyên, Phương Nguyên một lòng kiếm, ngay cả Bạch Miêu cũng để cho chạy mất, tất nhiên cũng không có thời gian để ý tới những linh dược này, để mặc chúng sinh trưởng, dù sao thì linh dược cũng trồng sống rồi, trong thời gian mười năm, cũng từ từ thành thục.
Mà Phương Nguyên trừ thỉnh thoảng thu thập vài cọng đã lớn để luyện dược hoặc là luyện độc, bình thường cũng không quan tâm tới những linh dược này, cho tới trước khi tới Ma Biên, hắn bắt đầu lật xem đại lượng điển tịch Ma Biên.