Chương 1418: Tế Bái Thần Sơn (1)
Mọi việc đã được định đoạt, một trận đại chiến sắp sửa diễn ra.
Phương Nguyên nhất định sẽ được nhiều người tôn kính, những cũng sẽ làm không ít người căm giận...
Nên khi Bạch Bào Chiến Tiên hỏi hắn có đáng hay không?
Phương Nguyên không trả lời, bởi vì dù có đáng giá hay không, hắn cũng sẽ làm như vậy...
Nhưng để kết luận có đáng giá hay không, thời điểm hắn tiếp nhận Trấn Ma Thần Tướng Ấn cũng chưa xác định rõ ràng.
......
Vừa qua giờ Thìn, trời bắt đầu nắng ngắt. Khung cảnh xung quanh cũng trở nên mỹ lệ, ngay cả quảng trường mọi người đang đứng vốn một mảng tiêu điều, hoang tàn, dường như cũng có sức sống hơn. Mà trên quảng trường này, những bia đá màu xanh nối tiếp nhau thành từng hàng, từng hàng, nhìn không thấy đâu là điểm cuối, giống như trăm vạn hùng binh đứng hiên ngang ở trên chiến trường.
Bia đá vô cùng chắc chắn, đã qua vạn năm không một chút tổn hại, những chữ khắc trên bia như được dùng máu sơn đỏ.
Nội dung rất đơn giản, mỗi bia đều khắc tên của từng người, có bia chỉ khắc danh hào, không có tên thật của người đã ngã xuống.
“Đạo Nhất tiên tổ Hồng Hư chân nhân, hồn thiêng bất diệt, lưu mãi muôn đời!”
“Thượng Thanh tiên tổ, tông chủ Thần Du tông, hồn thiêng bất diệt, lưu mãi muôn đời!”
“Thánh nữ Đảo Vong Tình, Bích Lạc Tiên Tử, hồn thiêng bất diệt, lưu mãi muôn đời!”
“Đại Thiên ma tông Thái Tuyên Ma Tổ, hồn thiêng bất diệt, lưu mãi muôn đời!”
“Côn Lôn Chiến Tiên Tử Đồng Võ Thánh...”
“Tuyết Nguyên Kiếm Tiên Hoàng Phủ Huyền Đô...”
“Vĩnh Dạ Ma Chủ Huyết Ma lão quái...”
“...”
“...”
Tại thần sơn phía sau Bát Hoang thành, nơi mà sau khi Phương Nguyên trở thành một trong Ma Biên mười đại thần tướng, theo lệ phải đến tế bái. Những vị tiền bối nằm xuống nơi đây, đều chiến đấu để bảo vệ Tu chân giới, trong đó có tiên tổ, có ma đầu khét tiếng, có kỳ tài kiệt xuất, cũng có yêu thánh hung ác, họ đều là những người có danh tiếng, có người là bá chủ một phương, nhưng đều vì một mục đích mà hi sinh, cuối cùng hóa thành một hàng chữ viết nho nhỏ trên bia.
So với ngàn vạn năm lịch sử Thiên Nguyên, bọn họ chỉ trải qua một thời đại ngắn.
Bia đá rất nhiều, càng đi vào sâu càng càng thấy nhiều những ngôi mộ cổ kính, phía trước thì có những ngôi mộ mới hơn, có thể một thời gian sau, tại thần sơn sẽ xuất hiện những bia đá mới nữa và được đời sau tiếp tục tế bái...
Phương Nguyên chợt nghĩ: “Nếu mình chết trong trận đại chiến sắp diễn ra kia, không biết có đủ tư cách để lập bia ở nơi đây hay không.”
...
...
- Phương đạo tử, theo thông lệ, mỗi lần có vị thần tướng nào đến tế bái, lão phu sẽ kể cho hắn nghe về chiến tích của các tiền bối lưu tên trên bia đá, để họ thấy được trách nhiệm của mình khi làm thần tướng, nhưng ngươi là người thông minh, là người có uy tín và sống có trách nhiệm, có lẽ việc kể cho ngươi nghe hay không cũng không quan trọng nữa...
Cổ Thiết trưởng lão là người dẫn Phương Nguyên tiến vào thần sơn.
Hắn lẳng lặng nhìn Phương Nguyên đi qua từng bia đá, ánh mắt đảo qua những cái tên được khắc trên bia, sau một lúc, mới nhẹ nhàng nói.
Phương Nguyên nhìn qua các bia đá, ngồi xuống giữa lối đi nói:
- Ông kể một chút đi!
Cổ Thiết trưởng lão trầm mặc chốc lát, chậm rãi mở miệng:
- Đạo Nhất tiên tổ Hồng Hư chân nhân, năm đó chính là chủ nhân của Đông Hoàng thánh địa, ông ấy là người có cảnh giới cao nhất Tu chân giới, là người đứng đầu trong cảnh giới Đại Thừa Chân Tiên, uy chấn bốn phương, thậm chí tất cả mọi người đều nói ông ta đã có thể phi thăng, nhưng khi kiếp nạn xảy ra, tình thế nguy cấp, ông ta tình nguyện ở lại, trong đại kiếp Ma Uyên đã dùng sức một người chiến đấu ba ngày ngăn chặn kẻ thù, để Ma Biên phía sau kịp thời xây dựng phòng tuyến, nhưng cuối cùng cũng kiệt sức mà hi sinh...
Phương Nguyên im lặng ngồi nghe, gật gật đầu.
Cổ Thiết trưởng lão lại tiếp tục nói:
- Thượng Thanh tiên tổ, là người sáng lập Thần Du tông, dùng tài hoa của mình tạo nên một Thần Du tông lớn mạnh, nhân tài xuất hiện lớp lớp, khi kiếp nạn xảy ra, đã dẫn theo tất cả đệ tử tông môn chiến đấu với đại quân hắc ám, đại quân hắc ám bị ngăn chặn ở Vọng Minh quan không thể tiến về trước, nhưng toàn bộ trên dưới Thần Du tông đều ngã xuống, không một ai sống sót, đến bây giờ hầu như không ai biết đã có một Thần Du tông hùng bá năm xưa.
Phương Nguyên im lặng ngồi nghe, mắt nhìn về bia đá có tên Thượng Thanh tiên tổ.
- Bích Lạc tiên tử, chắc ngươi đã nghe qua...
Cổ Thiết trưởng lão thấp giọng nói:
- Nàng đã từng là thánh nữ của Vong Tình Đảo, cũng là lão tổ tông của Vong Tình Đảo bây giờ, khi đại kiếp xảy ra, nàng chưa đến trăm tuổi, nhưng bằng tài trí của mình tu luyện đến cảnh giới Đại Thừa Chân Tiên, nếu có thể ẩn mình, đợi qua kiếp nạn, nàng sẽ là một nhân vật truyền kỳ muôn đời, lúc Ma Biên nguy cấp, nàng vẫn dứt khoát tham gia chiến đấu, tiêu diệt ba Thiên Ma, cuối cùng tử trận...
- Vốn có thể trở thành nhân vật truyền kỳ, muôn người kính ngưỡng, nhưng chưa đến vạn năm, tên của nàng ở Tu chân giới hầu như rất ít người nhớ đến.
Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn bia đá có chút thất thần.
Hắn rất muốn gọi Giao Long đến, để hỏi nó khi Bích Lạc tiên tử còn sống có bộ dạng thế nào.