Chương 1428: Trừ mầm tai họa (1)
Đây là hơi thở của hắn. Mà hắn, chẳng qua là một người phàm, một người trẻ tuổi đang trên đường tu hành. Nhưng đạo tâm hắn kiên định, nuôi dưỡng chính khí cả người. Hiện giờ, khi đón lấy khí tức tà quỷ của năm vị ma thần, đạo tâm cũng không bị nhiễu loạn, bị áp chế, ngược lại nâng cao một bước, vậy mà chống lại năm vị ma thần, thậm chí có phần vượt qua...
Ầm! Ầm! Ầm!
Khí tức ngăn cản năm vị ma thần, hắn đột nhiên tăng cường pháp lực, thanh khí tăng vọt, ba đại Lôi Linh dẫn động lôi quang vô cùng vô tận, quét ngang tứ phương, đánh ngã hết thảy năm vị ma thần, không biết văng ra bao xa, mồm phun máu tươi.
- Cửu U Cung tàn sát nhân gian bừa bãi mấy ngàn năm, âm hồn không tiêu tan, lại chỉ có chút bản lĩnh này sao?
Phương Nguyên khẽ quát, sải bước vượt lên.
Trận chiến này đối với hắn cũng chỉ cảm thấy thích chí, chỉ cảm thấy đạo lý công lý của Vong Tình Thiên kia đang thể hiện rõ ràng hơn trong từng trận chiến của hắn, dũng mãnh tiến vào trong thần thông của hắn. Hắn cảm giác chính mình dường như đang hiểu rõ đại đạo, phát hiện đạo lý sâu trong nơi thiên địa nào đó. Mà những đạo lý này khiến hắn mỗi lần thi triển thần thông đều sẽ mạnh mẽ hơn lúc trước vô số lần...
- Liều mạng, đạo pháp Tốc Thi thứ chín...
Mà Phương Nguyên hướng đến những bí hiểm thật nhẹ nhàng. Vị quỷ vương một sừng cầm đầu kia cũng kinh hãi. Hắn không rõ, Phương Nguyên cũng là cảnh giới Nguyên Anh, nhưng vì sao có thể đồng thời đối kháng với năm đại ma thần có thể so với chí tôn Nguyên Anh.
Theo lý thuyết, năm đại ma thần nên chắc chắn giết sạch tu sĩ Nguyên Anh mới đúng!
Chẳng qua, lúc này không kịp nghĩ những thứ này. Khi hắn kinh hãi, liều lĩnh điểm lên mi tâm của mình.
“Bá...”
Một luồng lưu quang bay lộn, mang theo hơi thở bản mạng, bay vào trong không trung.
Cùng lúc đó, bốn vị ma thần khác cũng làm ra hành động tương tự. Ngay cả ba ma thần vây công Quan Ngạo, ngoài ma thần tam thủ đang bị Quan Ngạo truy kích đầy trời, hai người khác cũng lập tức biểu lộ hơi thở bản mạng của mình.
- Vù vù...
Từng đạo khí cơ thần ma, giao nhau trên hư không, rõ ràng hóa thành một bộ xương trắng khô thật lớn, lẳng lặng ngồi trên hư không. Trong hai hốc mắt tối om lại lộ ra ý bi thương không cách nào hình dung. Sau lưng nó, giống như hóa thành một vùng hắc ám vô biên vô hạn. Sao trời đều đã ngưng tụ mà hết thảy lúc trước nó nhìn thấy đều thay đổi.
- Hửm?
Trong một chốc bị hai ánh mắt kia nhìn đến, bên người Phương Nguyên xuất hiện biến hóa kỳ dị.
Một thân huyết nhục của hắn lập tức mất đi, hóa thành một bộ xương khô màu trắng, đứng yên giữa hư không.
Ảo ảnh linh quang trên đỉnh đầu hắn lan tỏa trước hai mắt hắn.
Chu Tước Lôi Linh, Thanh Lí Lôi Linh, Bất Tử Liễu Lôi Linh dần trở nên ảm đạm, sau đó chậm rãi biến mất...
Thậm chí khi một thân huyết nhục rút đi, ngay cả thần hồn của hắn cũng biến mất, mất khả năng tự khảo.
Thật giống như, hắn thật sự biến thành một bộ xương khô.
Mà đây chính là bí pháp thứ chín của Cửu U Cung, Bạch Cốt Quan!
Tám vị Minh Vương thấy cảnh tượng này, ánh mắt phía sau mặt nạ lộ ra ý kinh hỉ...
Hỉ chính là, cuối cùng có thể dùng bí pháp thứ chín Cửu U Minh này khống chế Phương Nguyên.
Kinh chính là đường đường là chín đại Minh Vương Cửu U Cung lại nỗ lực đến mức độ này, còn phải tổn thất một vị Minh Vương mới khống chế nổi hắn!
Bất quá, loại ý niệm này trong đầu cũng chỉ là trong chốc lát.
- Hết thảy đều trở thành hư vô?
Bị bộ xương khô màu trắng trông chừng, bên tai Phương Nguyên vang lên vô số thanh âm. Thanh âm kia linh hoạt, kỳ ảo, nhẹ nhàng vang bên tai hắn, giống như đang kể lại đạo lý nhân sinh, giảng giải đại đạo vô thường, giảng giải chấp niệm vô tận trong trái tim hắn, sau đó nói với hắn những chấp niệm đó đều là giả, nên buông tha, nên nhìn xa, nên để lòng thanh thản, nên theo đuổi tự tại...
Khi nghe đến đây, Phương Nguyên thong thả ngẩn đầu.
Phía trên đỉnh đầu, cặp mắt kia nhìn xuống, mất hết linh quang của ý thức, chầm chậm mở mắt.
Hai mắt hắn vô cùng trong veo, thậm chí mang theo ý cười lạnh.
- Ta tự có chấp niệm, cố chấp không buông, không chết không ngừng...
Hắn lạnh giọng mở miệng, nhìn về phía bộ xương khô màu trắng trong không trung:
- Nhưng ta vì chính mình, vì chi giao, vì thế nhân, vì thiên hạ...
- .... Ngươi dựa vào cái gì để ta buông tha những chấp niệm này?
- Ngươi...
Quỷ Vương một sừng kia ngồi ngay ngắn bất động, liều mạng áp chế hoảng sợ trong lòng. Giống như không nghĩ đến, khởi động Bạch Cốt Quan vẫn không thể áp chế Phương Nguyên. Điều này khiến lòng hắn hơi hoảng hốt, nhưng lại gượng ép thanh tỉnh lại, thấp giọng quát:
- Nếu ngươi cảm thấy mình đúng, vậy vì sao nhiều người như vậy không tiếc hết thảy muốn mạng của ngươi? Muốn ngươi biến mất ở thế gian này?
Khi hắn nói những lời này, bộ xương khô màu trắng cũng nói ra những lời này.
Những lời này trực tiếp xâm chiếm đáy lòng Phương Nguyên, hóa thành lôi âm khôn cùng, lay động nội tâm hắn.
- Rất nhiều sao?
Sau khi Phương Nguyên trầm mặc một lúc, mới thấp giọng nói.
- Tự mình ngươi nhìn đi...
Tiếng nói của bộ xương khô màu trắng vang vọng ở đáy lòng Phương Nguyên.
Ngay phút chốc, phía trên cánh đồng hoang vu mờ mịt này, khói đen cuồn cuộn trong chỗ sâu, bỗng nhiên vang lên tiếng kèn thâm trầm.