Chương 1429: Trừ mầm tai họa (2)
Khi tiếng kèn này vang lên, sương mù đen xung quanh bỗng nhiên dâng trào liên tục, có vô số người áo đen che mặt, khí tức đáng sợ từ xa vội vàng chạy đến, đều thi triển thần thông, vọt tới Phương Nguyên ở không trung.
Một cái hai cái, ba cái bốn cái, rậm rạp chi chít, quấy nhiễu phong vân vô biên...
... Đó rõ ràng là cỡ trăm vị đại tu Nguyên Anh.
Có rất nhiều người, thậm chí cả đời cũng chưa từng nhìn thấy nhiều tu sĩ Nguyên Anh như vậy. Nhưng hôm nay, một luồng lực lượng đáng sợ đến không thể hình dung lại đến vì một mình Phương Nguyên.
Bọn họ rõ ràng đã sớm ẩn núp xung quanh vùng địa vực này, chỉ là bọn họ lo lắng Phương Nguyên phát giác, bởi vậy đều ẩn núp ở xa xa, thẳng đến khi Minh Vương Cửu U Cung thi triển Bạch Cốt Quan cuốn lấy Phương Nguyên, tách hắn và con Bạch Miêu luôn có hành động quỷ dị rời xa nhau, lúc này mới có người ra dấu, thông tri bọn họ. Vì thế, những người này đều vọt tới bốn phương tám hướng, chuẩn bị vây sát Phương Nguyên.
Đây căn bản là một nhánh đại quân!
Phía sau gần trăm tu sĩ Nguyên Anh là một đội tiên quân ngàn người. Ba nhánh trước sau, phỏng chừng ba nghìn người. Tuy bọn họ lúc này đều đổi thành tiên bào, không có mặt quân giáp của ma biên, nhưng rõ ràng có thể nhìn ra, hàng binh nghiệp kia tuyệt đối là do ma biên huấn luyện ra, nhanh chóng vọt tới phụ cận, sau đó dẫn ra vô số trận cấm, bắt đầu bày trận.
Bọn họ không bày ra đại trận từ đầu, chờ Phương Nguyên rơi vào bẫy. Bởi vì bọn họ biết bản thân Phương Nguyên cũng là cao thủ trận đạo, sợ bị hắn phát hiện, bởi vậy bọn họ lựa chọn trước cuốn Bộ Phương vào, bố trí đại trận, dễ dàng vây sát hắn!
- Thằng nhóc, ngươi quấy phá đại thế thiên hạ, mê hoặc lòng người thì đã uy phong rồi sao?
- Ngươi tay cầm Long Hồn, lại dám tư hữu, tội đáng chết vạn lần!
- Ngươi dẫn động huyền giáp tác loạn, chỉ vì danh tiếng bản thân, có từng nghĩ đến ngày hôm nay?
Tiên quân xung quanh bắt đầu bày trận, hơn mười Nguyên Anh đã vọt đến trước người Phương Nguyên. Các loại pháp bảo, liều mạng đánh về phía Phương Nguyên. Hơn mười Nguyên Anh ra tay, rầm rộ cỡ nào, hung ác ra sao?
Đáng sợ hơn chính là sát khí trên người bọn họ, bùng lên cuồn cuộn, khó có thể ngăn chặn.
- Hôm nay chúng ta liên thủ đến đây, vì an bình thiên hạ, diệt trừ mầm tai họa như ngươi!
- Trừ mầm tai họa?
Phương Nguyên thấy nhiều người như vậy xuất hiện, khí thế hung ác cuồn cuộn, cũng hơi thu lại ánh mắt. Hắn nhìn quét qua vô số cao thủ Nguyên Anh, sắc mặt càng lạnh nhạt. Đó là lực lượng khó có thể hình dung.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, dường như rất khó tin tưởng. Cao thủ Nguyên Anh trên đời này, thì ra nhiều như vậy, càng khó tin chính là nhiều cao thủ Nguyên Anh như vậy, khí thế bừng bừng, chỉ đến vì mình. Bọn họ che mặt, lộ ra đôi mắt tràn ngập sát khí. Nhưng đối với cảnh giới của bọn họ, che mặt cũng không có khác biệt gì lớn lao, bọn họ chỉ che mặt tượng trưng mà thôi. Cách Phương Nguyên ba bốn lý, có hơn mười lý, đã chờ không kịp, hung tợn đánh đến!
Ầm ầm...
Từng đạo thần thông, dẫn động cuồng phong trong thiên địa, đao phong hỗn loạn vô tận, có dẫn động vân khí trên trời, hóa thành từng bông tuyết như lợi tiễn. Có người khởi động một vùng con rối cự thạch, có thả ra yêu quỷ đoạt nhân mệnh, cũng có người trực tiếp điều khiển pháp bảo, ở trong hư không, dẫn dắt vô số kiếm quang, ùn ùn kéo đến!
Nếu đây là một thần thông, một kiện pháp bảo, vậy không đáng sợ. Nhưng nhiều người như vậy cùng nhau ra tay, đó lại là một cục diện khó có thể tưởng tượng...
Ầm!
Ngay lúc này sắc mặt Phương Nguyên vô cùng ngưng trọng.
Một thân thanh bào bay phần phật, hai tay khoanh trước ngực, một cánh cửa thanh đồng thật lớn xuất hiện, ngăn ở trước người.
Một vùng biến hóa lớn, từ các loại thần thông, pháp bảo, binh khí đánh tới, chỉ một hơi thở, vùng dậy nối tiếp nhau như sông lớn không ngừng cuồn cuộn. Mạnh mẽ oanh kích lên cửa thanh đồng Phương Nguyên đóng lại. Uy thế giống như trời sụp đất nứt, đó là lực lượng vượt qua cả tưởng tượng, cường thế vô cùng, trực tiếp đụng mạnh đến mức Phương Nguyên đứng không vững, lui về sau mấy bước.
“Vù...”
Lại thêm một khắc, bảy vị ma thần của Cửu U Cung cũng đồng thời cắn răng hét lớn, miệng phun ma tức.
Bảy dòng ma tức đan xen vào nhau, đụng lên đại môn thanh đồng trước người Phương Nguyên, lại đụng mạnh đến mức Phương Nguyên lui về sau từng bước.
- Trận đạo!
Ngay sau đó, ba nhánh đại quân ngàn người, từ đầu đến đuôi, từ trái sang phải, hợp thành ba trận đạo thật lớn. Pháp lực của bọn họ liên hợp với nhau, trận thế xoay tròn không ngừng, trận pháp ẩn giấu trong trận pháp, pháp lực liên hoành, trực tiếp nổi dậy ba dòng lực lượng mạnh mẽ khôn cùng. Mỗi một nhánh tiên quân đều quét ngang qua một vùng linh quang, giống như ba dòng chiến ý ngưng tụ, đánh liên tiếp về phía Phương Nguyên.
“Ầm! Ầm! Ầm!”
Phương Nguyên lùi về sau ba bước liên tục, cánh cửa thanh đồng trước người gần như vỡ vụn.
Búi tóc trên đầu hắn cũng bị đánh xơ xác, tóc đen xõa ra hai bên, cuồng phong đánh úp lại, bay trong không trung.
- Giết ta?
Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt có vẻ lạnh lùng, cũng hơi hờ hững.
- Trừ mầm tai họa?
Hắn nhìn về phía tám ma thần trong hư không, nhìn bốn lão tu mặc hồng bào, trên mặt mang mặt nạ thiết, lại nhìn về phía các khe hở nhỏ bên ngoài, hơn mười tu sĩ Nguyên Anh che kín mặt, sát ý tràn đầy, cuối cùng nhìn quét ba nghìn tiên quân xung quanh chiến trường, đang rất nhanh bày đại trận, muốn bức bản thân tiến vào góc chết.